[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 1337 : Người ta thích chính là Sở Mặc (2)
Ngày đăng: 05:35 22/08/19
Lưu Vân than nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua con ngươi đang mang theo vài phần cảnh giác của Từ Yên, hạ giọng nói:
- Ngươi tâm sự với Văn Xương đi, ta còn có việc, phải về trước.
- Ấy… đừng đi mà.
Từ Yên nhìn Lưu Vân có chút suy nghĩ:
- Chẳng lẽ ta phá hỏng chuyện tốt của hai ngươi rồi hả?
Quách Văn Xương không hé răng nói nửa lời, đứng ở nơi đó, y thà rằng để cho Từ Yên hiểu lầm, tốt nhất là hiểu lầm thật sâu sắc, như vậy… sau này Từ Yên cũng sẽ không dây dưa với y nữa. Quách Văn Xương vẫn cho là vì sự tồn tại của Từ Yên, Lưu Vân mới không chịu chấp nhận mình.
Lưu Vân đứng đó, xoay người lại nhìn Từ Yên, nói một cách nghiêm túc:
- Từ Yên, vốn dĩ tình cảm giữa ta và ngươi thân như chị em…- Hiện giờ cũng như chị em mà!
Từ Yên cắt đứt lời Lưu Vân định nói một cách âm dương quái khí:
- Chỉ là hình như ngươi không coi ta là chị em mà thôi, cũng được… dù sao ngươi thì là công chúa cao quý của Linh Đan Đường, mà ta… ta là cái gì chứ? Ha ha, bạn chơi cùng từ nhỏ thôi…
- Từ Yên, có thể tử tế nghe ta nói một câu được không?
Lưu Vân nhìn Từ Yên không nhúc nhích.
Lúc này, Quách Văn Xương cũng mở miệng:
- Các ngươi làm cái gì vậy, đều là bạn bè từ nhỏ, nói mấy câu này thật vô vị! Cùng trở về tu luyện đi thôi! Y hiểu rất rõ Lưu Vân, sợ Lưu Vân nói ra những câu dứt khoát, như vậy mới là không có đường lui.
Trước đây chiêu này của y bách phát bách trúng, Lưu Vân là một người cao ngạo từ trong cốt tủy, vốn dĩ khinh thường đi giải thích rất nhiều chuyện. Bởi vì thích Quách Văn Xương nên nhiều khi Từ Yên không suy nghĩ cẩn thận, lại ưa càn quấy. Do đó qua nhiều năm rồi mà ba người vẫn bị vướng vào trong một tam giác phức tạp. Mỗi lần Lưu Vân không muốn đếm xỉa đến là lại bị hai ngươi kia lôi trở về.
Đương nhiên, Từ Yên tuyệt đối không nghĩ rằng bản thân làm vậy là lôi Lưu Vân quay lại, nàng còn ước gì Lưu Vân cách Quách Văn Xươngxa ra một chút.
Nhưng lần này, Quách Văn Xương đã tính sai rồi.
Việc xảy ra hôm nay, đã khiến sự nhẫn nại của Lưu Vân dành cho hai người đạt đến lằn ranh giới hạn.
Càn quấy cũng không sao, giữa bạn bè đôi khi càn quấy một chút cũng là biểu hiện của sự thân thiết. Nhưng phải đúng lúc đúng chỗ. Chứ như hai người này, thì đã chạm phải mốc chịu đựng của Lưu Vân rồi.
Cho nên, Lưu Vân không để ý đến Quách Văn Thịnh, mà là nhìn vẻmặt cười lạnh của Từ Yên, nghiêm túc nói:
- Có thể để cho ta nói hết không?
Từ Yên cười lạnh:
- Nói đi, ai mà dám ngăn cản ngươi chứ?
Quách Văn Xương nói:
- Ngươi xem…
- Ngươi câm miệng cho ta!
Lưu Vân lớn tiếng quát. Tiếng quát này truyền đi rất xa, khiến mọi người đang tu luyện ở bên kia đều giật mình bừng tỉnh, nhìn lại bên này.
Dùng thần thức quét qua, thấy là ba người bọn họ, liền giả làm con rùa rụt cổ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Kỳ thực trong lòng những người đó đều rõ như gương sáng, biết chuyện hôm nay đã chạm đến giới hạn của Lưu Vân rồi. Giữa ba người bọn họ sớm muộn gì cũng xảy ra tranh chấp to, thậm chí còn vì vậy mà nghỉ chơi với nhau nữa.
Quách Văn Thịnh ngơ ngẩn, trong lòng tự nhủ vừa rồi không phải còn đang tốt đẹp sao, thế nào mà nói trở mặt liền trở mặt vậy? Sắc mặt Lưu Vân cũng trở nên âm trầm, nhìn Từ Yên nói:
- Ta đã nói rất nhiều lần, nhưng ngươi vẫn cứ càn quấy, như vậy hôm nay liền giải quyết cho dứt điểm đi. Từ Yên, tình cảm giữa ta và ngươi thân như chị em, cho đến giờ, ta vẫn coi ngươi là chị em tốt của ta, thế nhưng, người không cùng chí hướng thì không chung đường được. Vì tình nghĩa đã từng tồn tại của chúng ta, sau này tách ra thôi. Đừng phá hỏng một ký ức cuối cùng trong lòng.
Vốn dĩ Lưu Vân không định nói cái này, nhưng đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. Bởi vì căn bản Từ Yên không nghe lọt, cũng không tin lời nàng nói. Một khi đã như vậy, thì cần gì phải dây dưa đau khổ cùng một chỗ? Tiếp theo, Lưu Vân nhìn Quách Văn Xương còn đang định nói cái gì:
- Quách Văn Xương, ta nói lại một lần, đây cũng là lần cuối cùng! Ta không có bất cứ chút tình yêu nam nữ nào với ngươi, mà chỉ có tình nghĩa bạn bè. Nhưng giờ… tình cảm bạn bè này cũng chẳng còn sót lại là bao. Về phần ngươi có chấp nhận Từ Yên hay không, đó là chuyện cá nhân của ngươi. Ý muốn của ta bây giờ là chúng ta mỗi người một ngả! Nếu còn nhớ tình cảm xưa cũ thì cũng đừng níu kéo gì nữa.
- Ta… ta đã làm sai chuyện gì sao?
Quách Văn Xương nhìn Lưu Vân với vẻ ấm ức.
- Ngươi không cần nói thêm gì nữa, ta cũng không muốn nghe.
Lưu Vân nhìn Quách Văn Xương:
- Đúng vậy, người ta thích chính là Sở Mặc! Không phải ngươi vẫn muốn biết chuyện này sao? Được, giờ ta đã cho ngươi biết rồi. Ngươi hết hy vọng đi.
Lưu Vân nhìn kỹ hai người còn đang ngây ngẩn một cái, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này năm tu sĩ bên kia không còn cách nào để tiếp tục giả chết nữa rồi, đều đứng ra muốn khuyên nhủ mấy người này.
- Lưu Vân tỷ… đừng như vậy… Chuyện có gì to tát đâu, sao phải làm đến mức này?
Cô gái kia nhẹ giọng khuyên nhủ.
- Đúng vậy, đại tỷ, tình cảm giữa mọi người bao năm như vậy, không đến nỗi phải mỗi người mỗi ngả chứ?
- Thẳng thừng mà nói thì chuyện này lớn đến đâu được nào? Mọingười nói rõ với nhau rồi không phải là xong sao?
- Đừng cãi nhau nữa, chúng ta là một đoàn đội, một tập thể…
- Đúng vậy, nói rõ rồi thì mọi chuyện lại đâu vào đấy là được thôi!
Những người khác cũng xúm vào khuyên bảo.
Từ Yên đứng ở đó sắc mặt tái nhợt, dường như là đã bay mất linh hồn rồi. Nhiều năm qua Lưu Vân chưa từng đối xử với nàng như vậy. Cho dù thân phận địa vị của nàng kém hơn Lưu Vân rất nhiều, nhưng tới nay Lưu Vân vẫn coi nàng như chị em tốt nhất. Trong nhóm bạn chơi này, Lưu Vân luôn là người tốt với nàng nhất.
Cho nên nàng cứ cho rằng, mặc kệ bản thân có càn quấy ra sao, Lưu Vân cũng sẽ không tức giận thực sự, càng sẽ không cắt đứt quan hệ với nàng.
Nhưng hiện tại nàng mới hiểu ra, sự nhẫn nại của người khác cũng là có hạn độ. Cuối cùng hành vi càn quấy của nàng đã khiến Lưu Vân không nhịn nổi nữa rồi.
Nhưng nếu bảo nàng bây giờ đi xin lỗi Lưu Vân, nàng lại không bỏ qua sĩ diện được. Tuy nàng là con nhà lính, nhưng lại có tính nhà quan. Dẫu giờ nàng đang sợ hãi, nhưng cảm giác ấm ức còn nhiều hơn. Đứng ở nơi đó, hồn bay phách lạc, khóc rấm rức.
Sắc mặt của Quách Văn Xương lúc xanh lúc trắng. Làm một gã đàn ông, còn tự nhận bản thân là một gã đàn ông ưu tú, cảm giác khó chịu và buồn khổ khi bị người trong lòng từ chối… quả thực là trí mạng.