[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1343 : Thanh thiên như mặc (2)

Ngày đăng: 05:35 22/08/19

Lúc này, Sở Thiên Cơ vẫn thấy mất phương hướng, không biết nên làm gì. Thánh nhân!  Làm thế quái nào đánh với người tồn tại như một vị thần thế chứ!  Nghỉ đi cho khỏe.  Một thánh nhân có thể tiêu diệt toàn bộ Viêm Hoàng Đại Vực.  - Như vậy đi, thánh nhân kia chắc chưa đi đâu. Ta giúp ngươi kéo dài thời gian một chút.  Cường nhân nhìn đôi nam nữ trước mắt, không nhịn được động lòng trắc ẩn, quyết định giúp đỡ tạm thời giấu diếm chuyện này. Sở Mặc nhìn đến đây, gần như đã đoán được hết toàn bộ sự việc.  Tầng lớp cao nhất của La Thiên Tiên Vực thôi diễn Viêm Hoàng Đại Vực sẽ xuất hiện một thiên tài chân chính có khả năng làm thay đổi vận mệnh của bọn họ, khiến bọn họ không vượt qua được đại kiếp nạn giống vị lão tổ hoàng tộc La Thiên Thiên Vực kia.  Nên phái quân viễn chinh, đánh chết toàn bộ thiên kiêu, cao thủ của Viêm Hoàng Đại Vực sau lại phong ấn chỗ này, che đậy thiên cơ, khiến nơi đây đến Chí Tôn cũng không có.  Nhưng việc còn chưa kết thúc, bọn họ vẫn sợ thiên kiêu trong lờitiên tri xuất hiện, nên luôn theo dõi nơi này.  Trong hoàng tộc có người phản bội, hướng ra ngoài. Thật ra cũng không hẳn là phản bội vì hoàng tộc cũng đang sợ hãi. Bọn họ hoàn toàn không muốn dính líu tới việc này.  Một số người ủng hộ Cơ Thanh Vũ, khá buông thả nàng, một phần cũng có nguyên nhân khác. Nhưng có nhóm người, lại không suy nghĩ như vậy. Như cường nhân kia nói: thân phận đứa nhỏ kết hợp giữa huyết mạch mạnh nhất của La Thiên Tiên Vực và Viêm Hoàng Đại Vực quá nhạy cảm. Nếu không có lời tiên đoán, việc này cũng chẳng đáng nói. Chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ hoàng tộc huyết thống không tinh khiết mà thôi.  Nhưng có lời tiên đoán, nên nếu để nhóm cao tầng biết được sự hiện hữu của đứa nhỏ này, chắc chắn sẽ dấy lên một trận phong ba to lớn.  Đến lúc đó, hoàng tộc cũng sẽ bị liên lụy.  Sự việc tiếp theo không cần phải nghĩ.  Chẳng những người của bên kia muốn tiêu diệt, đến hoàng tộc cũng sẽ phải người truy sát. Vì hoàng tộc không muốn mình dính dáng tí nào.  Họ chỉ là một đám hèn nhát.  Không dám đối mặt.  Sở Mặc vừa nghĩ, vừa thấy cường nhân kia rời đi. Hình ảnh thay đổi. Sở Mặc thấy Sở Thiên Cơ và Cơ Thanh Vũ định cơ ở một nơi thế ngoại đào nguyên yên tĩnh.  Nơi đây không có ai, là một mảnh đất ở mép của Thiên giới. Cuối cùng ngày đó cũng tới. Bầu trời đang quang đãng bông nhiên đầy mây. Đúng lời tiên đoán, thanh thiên như mặc.  Tiếng con nít oa oa kêu lên. Cơ Thiên Vũ và Sở Thiên Cơ vừa vui mừng vừa kích động. Đây là con của bọn họ.  Hai người đều khóc.  Chuẩn xác mà nói, là ba người khóc, vì Sở Mặc cũng đang yên lặng rơi lệ.  - Đây là bảo bối của chúng ta, là con trai của chúng ta. Cơ Thanh Vũ ôm đứa trẻ trong lòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã cuồn cuộn mây đen, lẩm bẩm : - Che đậy thiên cơ… Con trai của chúng ta, thật sự đúng là người kia sao?  Sở Thiên Cơ cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây. Mây không giống bình thường mà cuồn cuộn, như có linh tính, thần thức, cái gì bị cuốn vào đó sẽ bị nghiền nát.  Nó đang giúp bọn họ che đậy thiên cơ.  Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Niềm vui được làm cha làm mẹ đã biến mất hầu như không còn.  Trời mây phía trên rõ ràng đang không tiếng động phản kháng phong ấn của Viêm Hoàng Đại Vực.  - Chàng đặt tên cho con của chúng ta đi.  Cơ Thanh Vũ khóc. Nàng biết, muốn bảo vệ con, nhất định hai người phải biệt ly.  Sở Thiên Cơ nhìn không trung, thì thào: - Thanh thiên như mặc, thiên đạo che lấp, vậy gọi là Sở Thiên Mặc đi.  Cơ Thanh Vũ vốn đang thương tâm, lúc này không nhịn được cười khúc khích: - Chàng ngốc hay sao? Chàng tên là Sở Thiên Cơ, con liền gọi là Sở Thiên Mặc à.  Sở Thiên Cơ hơi ngẩn ra, im lặng một chút nói: - Vậy gọi là Sở Mặc thôi.  - Được, gọi là Sở Mặc.  Cơ Thanh Vũ nói xong, lại không nhịn được rơi nước mắt.  - Con yêu, sau này ngươi có hận ba mẹ hay không? Mẹ thật sựkhông muốn rời xa ngươi. Ngươi không nên hận ba mẹ nhé.  Sở Mặc khóc nói: - Con không hận, mẹ, con không hận ngài, càng không hận ba.  Cơ Thanh Vũ lại đeo một khối ngọc vào cổ của đứa trẻ.  Đứa trẻ mới sinh ra dường như cảm giác được cái gì, giơ cánh tay non nớt nắm tay của Cơ Thanh Vũ.  Cơ Thanh Vũ không nhịn được khóc rống lên, vừa khóc vừa nói: - Không được. Ta không muốn một ngày nào đó con ta biết đượcsự việc, hận chính cha mẹ của mình. Ta không thể để hắn u mê một đời. Ai dám làm hắn bị thương, ta liều mạng với người đó.  Cơ Thanh Vũ nói xong, ôm thật chặt đứa nhỏ vào lòng, dùng tay đỡ ót nó lẩm bẩm: - Con à, nếu một ngày con thấy được đoạn trí nhớ này, nhất định phải nhớ kỹ, ba mẹ rất thương yêu con. Nhớ kỹ, phải biết ẩn nhẫn. Mẹ để lại cho con Huyễn Thần giới. Nó là tài sản của con, đủ giúp con ngạo nghễ ở Viêm Hoàng Đại Vực này. Ngàn vạn lần phải nhớ, đừng đến La Thiên Tiên Vực. Tuy mẹ rất nhớ ngươi, mỗi ngày mỗi đêm đều sẽ nhớ. Nhưng ngươi đừng đến…Sở Thiên Cơ đứng một bên, không tiếng động ngửa mặt lên trời thét dài. Nước mắt của nam tử cao ngất kiên nghị vô thanh vô tức chảy xuống.  Chỉ cần có một tia hy vọng cha mẹ nào nhẫn tâm vứt bỏ con cái của mình cơ chứ.  Sở Mặc cảm giác được sự tuyệt vọng và bất lực của phụ thân. Hắn rất muốn nói cho hai người họ: - Ba mẹ, con của hai người giờ tốt lắm.  Nhưng hắn biết, đây chỉ là một đoạn trí nhớ. Hắn nói gì, cha mẹ hắncũng không thể nghe thấy được.  Lúc này có một người từ phương xa tiến đến.  Sở Mặc liếc mắt một cái đã nhận ra người cường nhân lúc trước, là một Chí Tôn. Theo Vũ Vi nói, chính là cậu của hắn.  Nhìn thấy người này, Sở Mặc chính thức minh bạch, người cậu này chắc chắn không phải cái tên vượt qua dải ngân hà đến, mở miệng là mắng hắn là tạp chủng.  - Nhanh đưa đứa nhỏ đi đi, người bên kia sắp đến rồi. Cường nhân này vừa xuất hiện, vừa lo lắng nhìn Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ nói.  - Ta vừa mới sinh hắn ra thôi… Cơ Thanh Vũ khóc hết nước mắt.  Đối với bất cứ người mẹ nào, vừa mới sinh con, còn chưa kịp thân cận, chưa kịp yêu thương, đến sữa cũng chưa cho nó bú một ngụm đã phải đưa nó đi, là một việc cực kỳ tàn khốc.  - Tỷ.  Cường nhân kia nóng nảy, gọi lớn: -  Lúc này là lúc nào rồi, người còn không rõ nặng nhẹ hay sao?  Cơ Thanh Vũ khóc nói: - Ta biết, nhưng ta không bỏ được.  - Không bỏ được cũng phải bỏ.  Cường nhân nhìn Sở Thiên Cơ, nói: - Cùng ta đánh xuyên vách ngăn mau.