[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 1419 : La Quật là ai?
Ngày đăng: 05:36 22/08/19
Phạm Dương thì thào tự nói, hắn vuốt ve pháp khí cổ xưa:
- Phòng ngự, ngăn cách thần thức và âm thanh … quan trọng nhất, nó là một pháp khí không gian hiếm thấy! Có thể trực tiếp dẫn ngươi, phá vỡ hư không! Mãi mãi rời xa nơi này. Đương nhiên, ta hy vọng, vĩnh viễn cũng không dùng đến năng lực này.
Phạm Dương nói xong, trong con ngươi, hiện lên một chút vẻ dữ tợn:
- Sở Mặc, ngươi tội đáng chết vạn lần! Loại người thấp kém rác rưởi như ngươi, có tư cách gì tiếp cận Y Y của ta? Ngươi tuy là vận khí tốt, cho ngươi đi lên thành đàn. Hôm nay, ta sẽ khiến ngươi hoàn toàn ngã vào vực sâu vô tận! Trên người của ngươi không phải có rất nhiều pháp khí hùng mạnh sao? Ngươi không phải rất có tiền sao? Đưa ngươi cho những đại lão trên Thiên Lộ, ta tin là bọn họ nhất định sẽ rất thích!
Phạm Dương nói xong, mở bản tay ra, trong lòng bằng tay nhìn bằng mắt thường không thấy, dừng lại một đạo thần thức!
Đó là thần thức tam trọng thiên cảnh giới Đế Chủ mấy ngày hôm trước! Đối phương thần không biết quỷ không hay đem thần thức cho hắn một đạo, mục đích là song phương có thể giữ liên lạc bất kì lúc nào.
Phạm Dương theo sau, lấy truyền âm thạch ra, sao đó đem thần thức cẩn thận luyện hóa vào.
Tiếp theo, hắn kích hoạt truyền âm thạch, từ bên kia … rất nhanh truyền ra một đạo âm thanh lạnh như băng. Trên mặt của Phạm Dương, lộ ra vài phần kích động và khẩn trương, theo bản năng của hắn, nhìn thoáng qua cửa lều của hắn.
Trong nháy mắt khi hắn ngẩng đầu, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, không có một huyết sắc nào.
Cả người, đều giống như một pho tượng điêu khắc đọng lại ở nơi nào.
Phía đầu kia của truyền âm thạch vang lên thanh âm lạnh băng:
- Tiểu tử, có phải người ngươi muốn hại là Sở Mặc phải không? Ha ha, đây là nhân vật khó lường, bổn tọa cũng vừa biết, hắn là người mà La Quật muốn giết. Ngươi cứ yên tâm, bổn tọa có thể hứa với ngươi, không ai đoạt tiểu nha đầu họ Thủy với ngươi đâu. Nàng sẽ là của ngươi vì Sở Mặc chắc chắn phải chết. Người La Quật muốn giết trước giờ không ai sống sót. Đúng rồi, ngươi mau báo tọa độ của ngươi cho ta đi.
Phạm Dương run rẩy, gã nhìn chằm chằm vào ngoài lều, sợ đến nỗi không nhúc nhích được. Dịch ngón tay cũng thấy cứng ngắc. Gã muốn kích hoạt pháp khí tùy thân để chạy trốn nhưng không tài nào động đậyđược.
Phía đầu kia của truyền âm thạch dường như biết cái gì, thanh âm lo lắng hơn:
- Tiểu tử, không phải ngươi đang đùa bổn tọa đấy chứ? Ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám trêu chọc ta, ta nhất định khiến ngươi tan xác. Dù ngày đó ngươi từng giúp bổn tọa, nhưng sự việc của Sở Mặc rất trọng yếu, ngươi mau mau lên…
Thân mình Phạm Dương run lên, theo bản năng tắt truyền âm thạch. Sau đó, mồm đắng lưỡi khô tự lẩm bẩm:
- Chuyện này còn đường sống sao? Phía ngoài lều im phăng phắc. Phạm Dương cười khổ, sau đó kích hoạt pháp khí cổ xưa để chạy trốn.
Pháp khí này ẩn giấu một pháp trận, xé rách không gian trong nháy mắt, giúp trốn xa ngàn dặm. Hơn nữa, trên pháp khí này còn dự trữ năng lượng, có thể liên tiếp kích hoạt mười lần. Ngay cả khi nó không còn trọn vẹn cũng có thể sử dụng liền tù tì ba bốn lần.
Phạm Dương bỏ lại tất cả mà đi. Gã có cam lòng không? Nhất định là không rồi. Không thể gài bẫy Sở Mặc, gã cực tức giận.
Nhưng biết làm thế nào, gã hiện tại còn không biết đối phương làmthế nào mà biết gã. Hơn nữa, lại có thể vượt được lớp ngăn cản của pháp khí, nghe thấy đoạn đối thoại của gã với tên Đế Chủ kia.
Dù hiện tại chưa có chứng có chứng minh đối phương đã nghe thấy, nhưng Phạm Dương không dám đánh cược. Nếu đối phương đã tới ngoài lều, hầu như chắc chắn đối phương đã biết âm mưu của gã. Chứng cứ giờ không phải thứ trọng yếu.
Dù Thủy Y Y, cũng sẽ không nói giúp cho gã. Vì hành động của gã đồng nghĩa với việc kéo toàn bộ đoàn người xuống hố.
Gã cũng biết một khi bị phát hiện chỉ có một con đường chết. Đếngiờ, suy nghĩ đều nhanh hơn động tác cả ngàn vạn lần.
Phạm Dương nháy mắt nghĩ đến nhiều chuyện, dù không cam tâm, cũng hối hận, nhưng hiện tại, gã không thể quay lại nữa.
Sau khi kích hoạt pháp khí, pháp trận được mở ra, trực tiếp kéo thân thể của Phạm Dương chuẩn bị rời khỏi.
Coong một tiếng. Một ánh đao từ đâu đánh úp lại.
Phạm Dương chỉ thấy mi tâm đau xót, sau đó, một thanh âm lạnh băng vang lên bên tai gã. p- Một đao này đáng lẽ vài ngày trước nên bổ lên đầu của ngươi. Hiện tại vẫn chém ngươi, coi như là nhân quả.
Pháp khí cổ xưa bị Thí Thiên chém một phát vỡ nát. Tuôn ra một luồng khí tức mờ ảo, nháy mắt tràn khắp không gian cả trăm vạn dặm. Chí Tôn khí không trọn vẹn bị vỡ lại có uy lực khủng bố đến thế.
Pháp khí vừa vỡ, Sở Mặc đã nhanh chóng lấy ra Hỗn Độn Hồng Lô bao phủ tất cả mọi người.
Đợi luồng khí kia tán đi, Sở Mặc mới thu hồi Hồn Độn Hồng lô sau đó nhìn Phạm Dương đã chém thành hai khúc, nhặt lên truyền âm thạchtrong tay gã, áng chừng một chút. Sau đó, hắn quay lại, nhìn Thủy Y Y đang tái mặt, lộ ra vẻ tiếc nuối, nói:
- Xin lỗi!
- Người nói xin lỗi phải là ta.
Thủy Y Y khóc đỏ mắt, thi lễ với mọi người.
- Vì ta quá tín nhiệm y mà suýt nữa đã đẩy mọi người vào cảnh vạn kiếp bất phục. Rất xin lỗi, đây là trách nhiệm của ta.
Sở Thanh bước đến, nhẹ nhàng ôm Thủy Y Y vào lòng, hạ giọng nói :
- Được rồi Y Y, mọi việc đã qua rồi mà. Phạm Dương đáng chết, ngươi không cần khổ sở vì gã. Gã là một kẻ cặn bã, có chết ngàn lần cũng không đền hết tội. Gã lại dám cấu kết với tu sĩ thổ dân để hại mọi người. Nhưng dù sao, gã cũng thật tâm với ngươi, gã không muốn hại ngươi.
- Đừng nói nữa…
Thủy Y Y nghẹn ngào:
- Tóm lại vẫn là lỗi của ta.
Tiêu Trường Bình đứng bên nói:
- Nghe đầu bên kia nói chúng đã sớm nhắm vào Sở huynh rồi. Từ khi được Sở Mặc cứu, Tiêu Trường Bình thật sự coi Sở Mặc là huynh đệ của mình. Tiêu Trường Bình là người ân oán rõ ràng, trọng nghĩa khí nên thấy có người nhắm vào Sở Mặc, y thấy rất phẫn nộ.
Sở Thanh và Thủy Y Y khôi phục tinh thần. Sở Thanh hơi nhíu mi, lẩm bẩm:
- La Quật à, sao quen thế nhỉ?
Sắc mặt của Thủy Y Y hơi khó coi:
- Ta biết, lão ta là Vương của Thiên lộ.
- Cái gì? Cả đám không nhịn được kinh hãi.
Nguyệt Khuynh Thành không dám tin nói:
- Không thể nào? Vương của Thiên lộ làm sao lại ra tay với công tử chứ?
Hổ Liệt hít thật sâu, ánh mắt vẫn còn sự kinh ngạc nói:
- Nếu đúng vậy, ta đề nghị chúng ta mau rời khỏi Thiên lộ. Cơ duyên hay thăng tiến gì cũng để sau đi. Ở Thiên giới chúng ta vẫn có thể cố gắng được, chỉ có điều tốn chút thời gian thôi.