[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 1436 : Thủy Y Y phát uy
Ngày đăng: 05:36 22/08/19
Gã giận dữ gầm lên, sau đó trực tiếp xuất thủ. Đế Chủ cao cấp tức giận, lực đánh ra long trời lở đất. Uỳnh một tiếng khiến thiên địa phát run. Đế Chủ bậc cao này cũng khá thông minh, không nhằm vào vùng đất có hiểm họa tiềm tàng kia. Tên Đế Chủ vừa ngã xuống đã để lại bài học tốt nhất.
Thủy Y Y lấy ra một sợi dây hồng. Hồng lăng uốn lượn trong hư không, vượt ngàn dặm, đánh mạnh về phía tên Đế Chủ.
Đồng thời, trên người Thủy Y Y có thêm sáu bảy pháp khí Chí Tôn bay ra. Vừa phòng ngự, vừa tiến công, trông cực kỳ hoa lệ mãnh liệt.
Đế Chú bậc cao khống chế Chí Tôn khí sẽ mang đến uy lực hoàn toàn khác biệt so với lúc trước.
- Tiểu nữ oa này là mỏ vàng sao mà trên người lại có nhiều Chí Tôn khí như thế?
Mấy tên Đế Chủ trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhiều người còn muốn xông lên hỗ trợ.
Nhưng Thủy Y Y quá nhanh. Trước khi nàng nhằm vào tên Đế Chủ này đã tính toán hết rồi. Nàng gần như tuyệt đối nắm chắc có thể giết chết tên này trước khi những người kia đuổi tới.
- Tiểu nha đầu muốn chết rồi.
Tên Đế Chủ bị Thủy Y Y nhìn chằm chằm lớn tiếng quát, hai mắt phát sáng. Gã cũng nhìn ra ý đồ của Thủy Y Y nên chuẩn bị dùng sátchiêu mạnh nhất để đối phó.
Ầm ầm! Chí Tôn khí phát ra sức mạnh khủng bố khiến cả không gian vặn vẹo. Hồng lăng trong tay Thủy Y Y hóa thành một thanh kiếm màu đỏ sắc bén, đâm thẳng về tên Đế Chủ.
Đế Chủ kia cũng lấy ra một kiện pháp khí cổ xưa, mặc dù không cường đại như Chí Tôn khí nhưng cũng có năng lực phòng ngự rất mạnh. Cái pháp khí này lại bị hồng lăng đánh cho nổ tan tành. Mảnh vỡ trôi nổi trong hư không.
Tên Đế Chủ bậc cao kinh ngạc, hoảng sợ quát :
- Cụ phong thuật!
Chỉ trong nháy mắt, gã thi thuật, tạo ra một cơn lốc ánh sáng nhỏ, xuyên qua không gian, muốn chặn lại công kích của hồng lăng.
Hồng lăng như một thanh kiếm sắc lao đến trước mặt cơn lốc, sau đó uốn sang một bên, đánh tan luôn cơn lốc. Sau đó xuyên đến trước mặt tên Đế Chủ bậc cao.
Mấy Đế Chủ khác đang tiến đến gầm lên, bọn họ điên cuồng tăng tốc xông đến. Nhưng đã không còn kịp nữa. Hồng lăng hóa thành kiếm, đâm vào ngực tên Đế Chủ, sau đó như một con rắn nhỏ, quấn quanh thân thể của gã.
Chỉ trong chốc lát, thân thể của Đế Chủ cấp cao này đã bị quấn thành cái kén.
Sau đó, một cảnh tượng đáng sợ phát sinh. Thủy Y Y đang đứng ở cách xa vạn dặm nắm bàn tay trắng noãn, hồng lăng trong tay lay động, xoắn lại, ép chặt tên Đế Chủ, khiến gã nổ banh xác. Chết thảm tại chỗ.
Máu của tên Đế Chủ bị hồng lăng hấp thu, đã đỏ lại càng thêm đỏ. Màu đỏ có chút oán độc, có phần yêu dị. Thủy Y Y thu hồi hồng lăng, đứng trong phần đất Sở Mặc đã bày pháp trận, lạnh lùng nhìn đoàn người đang lao đến, chậm rãi nói:
- Nếu các ngươi dám đả thương những người ở đây, một ngày nào đó,
khi ta trở thành Chí Tôn, ta sẽ trở lại thiên lộ, giết sạch các ngươi.
Nói xong, Thủy Y Y quay đầu nhìn Sở Mặc, hình dáng của nàng dần trở nên mơ hồ, biến mất trong hư không.
Đúng lúc này, tiếng sấm ầm ầm vang lên. Sở Thanh đã tiếp nhận một nửa thiên kiếp.
Đám Đế Chủ lúc này trầm mặc. Nếu vừa rồi bọn họ còn không thoải mái khi Hàn Băng mời La Quật đại nhân, còn thấy mất mặt, thì hiện tại, bọn họ đã không còn suy nghĩ kia nữa.
Đây đâu phải một đám Chân tiên yếu đuối để người ta bắt nạt, đây rõ ràng là một đám mãnh thú thì có. Vốn tưởng chỉ có Sở Mặc là lợi hại, giờ bọn họ mới biết, mình ngu ngốc thế nào. Nữ tử vừa tấn thăng lên Đế Chủ lúc nãy, không nói đến việc cả người đầy pháp khí khiến người ta giận sôi, chiến lực của nàng cũng đủ để nàng tiếu ngạo trong giới tu hành.
Vừa tấn thăng lên Đế Chủ bậc sáu đã dám đối mặt với một tên Đế Chủ bậc sáu nhiều năm. Thế mà lại còn chém giết đối phương chỉ trong chốc lát, quá đáng sợ!
Một số người cảm thấy may mắn. May mà đám người kia sau khi tấn thăng sẽ bị đưa ra khỏi thiên lộ, nếu không bọn họ làm gì còn đường sống chứ. Xem ra chỉ có La Quật đại nhân tự mình ra tay mới có thể trấn áp đám người kia thôi. Đám Đế Chủ này chưa bao giờ mong chờ sự xuất hiện của La Quật như thế.
Nhưng người bọn họ mong chờ, La Quật đại nhân, giờ cũng gặp một chút phiền toái. Phiền toái này cũng không phải nhỏ.
- Ngươi tới đây làm gì?
La Quật đã bao nhiêu năm không mở miệng nói chuyện, nhìn sinh linh đầy lông trắng trước mắt, hơi nhíu mày hỏi.
Đã lâu lắm rồi Tuyết Hống chưa xuất hiện. Từ trước đến giờ nó chỉthích ở cạnh phong nhãn, vừa nâng cao được thực lực lại không tốn công. Ưu điểm lớn nhất của nó là da dày thịt béo lại trường thọ. Sinh mệnh của nó dài hơn tu sĩ thông thường rất nhiều.
Dù chuẩn Chí Tôn như La Quật cũng không sống lâu bằng con Tuyết Hống này. Tuy La Quật không coi trọng Tuyết Hống, nhưng vẫn nói với nó.
- Người kia có quan hệ sâu xa với lão đạo năm đó, ngươi không được tổn thương hắn.
Tuyết Hống nghiêm túc nhìn La Quật nói.
- Lão đạo sĩ có quan hệ với Sở Mặc?
La Quật nhướng mày:
- Thì sao chứ?
- Ngươi nhớ năm đó đạo sĩ nói gì sao?
Tuyết Hống không so đo thái độ khinh thường của La Quật, chỉ thản nhiên nói:
- Lão đạo sĩ đã nói: nếu có một ngày nào đó ngươi gặp được người có phép thay đổi không gian thời gian, ngươi nên thỉnh giáo người ta một chút. Đạo sĩ nói ngươi thỉnh giáo chứ không phải giống bây giờ, huy động đến già nửa cao thủ bậc nhất của thiên lộ truy nã hắn.
- Có khác biệt gì đâu?
Con ngươi sâu thẳm của La Quật không dao động, như thể lão chỉ đang trần thuật lại sự việc.
- Nếu ngươi làm vậy, sẽ có phiền toái lớn đó.
Tuyết Hống nói.
- Lão đạo sĩ năm đó không phải người bình thường đâu.
- Ta biết. Nhưng Sở Mặc chỉ là người thường.
La Quật nhìn Tuyết Hống.
- Hắn càng không phải. Hắn là hậu nhân của Sở thị.
- Vậy thì càng tốt. Sau khi bắt hắn, ta có thể chiếm lấy thần thông bí thuật của hắn, nghiên cứu một chút cái gọi là luyện thể đỉnh cao của Sở thị xem nó là cái gì…
La Quật thản nhiên.
- Ngươi hết thuốc chữa rồi. Ngươi sẽ phải gánh chịu nhân quả rất lớn đó.
Tuyết Hống chán nản nhìn La Quật.
Vẻ mặt La Quật dữ tợn:
- Nhân quả thì làm sao ? Đến giờ ta còn quan tâm làm cái quái gì ? Ta đã bị nhốt ở thiên lộ biết bao lâu rồi. Sau này có thể vẫn như thế. Takhông thể lên đến bậc cao nhất của thế gian này, lại còn bị giam hãm ở đây. Giờ có cơ hội rời khỏi, dù có chết ta cũng muốn thử bứt phá. Ta không quan tâm nhân hay quả gì hết.