[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1461 : Đầm lầy

Ngày đăng: 05:36 22/08/19

Vẻ mặt Cái Thế Hống bi phẫn, nhìn lò luyện đan từ trong ra ngoài tản ra khí tức hưng phấn, thầm nghĩ: Nhớ lâu cái chóa gì, ngươi rõ ràng là muốn thu được nhiều tinh hoa bảo dịch của ta thêm nữa chứ gì?  Nhưng lời này nó thật sự không dám nói ra. Bởi vì một khi nói ra miệng chỉ sợ lại bị đánh tiếp. Người khác bị đánh nhiều nhất đau vài cái, nó bị đánh thật là muốn chết! Tổn thất đều là tinh hoa bảo dịch! Trong lòng Cái Thế Hống đã bi phẫn tới cực hạn rồi! Tổn thất của mình hôm nay chỉ sợ mấy vạn năm cũng không bồi bổ lại được! Phải ăn được bao nhiêu Đế Chủ Đại Dược đây!       - Ngươi thật sự phục rồi chứ?  Sở Mặc lạnh lùng nhìn Cái Thế Hống vẫn bị hắn xách trong tay: - Và nguyện ý trở thành nô bộc của ta? Được, ngươi thề đi! Sau khi thề, đưa ta tới tìm bản thể của ngươi!  - Ngài. . . ngài không biết bản thể của ta ở đâu sao?  Sâu trong đôi mắt của Cái Thế Hống hiện lên tia giảo hoạt. Nếu nhân loại này không biết rễ của nó ở nơi nào thì. . . nó thà bị đánh chết! Đường đường là Chuẩn Thánh Dược lại phải đi phục tùng một tiểu tu sĩ cấp Chân Tiên, quả thực là không còn chuyện nào bết bát hơn nữa!  Nhưng mà trong đầu của Cái Thế Hống, lúc này nhanh chóng xuấthiện một ý nghĩ: Tu sĩ nhân loại này. . . không ngờ lại chỉ là một Chân Tiên? Đây, đây, đây. . . điều này làm sao có thể?  Lúc này, âm thanh lạnh như băng của Sở Mặc đã cắt đứt tâm lý đang xoay chuyển của Cái Thế Hống: - Đã đến lúc này rồi mà còn muốn lươn lẹo với ta à? Được lắm, ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi! Rồi sau đó đào rễ của ngươi lên mang về luyện chế! Chuẩn Thánh Dược luyện hóa ra Đại Dược, một viên có thể đủ khiến cho Chí Tôn sống cả đời! Đây là của cải kinh thiên đấy nhe.  Thân thể của Cái Thế Hống chợt run một chút. Cảnh tượng đó nóngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Tu sĩ nhân loại cảnh giới Chân Tiên này quả thực là quá kinh khủng, quá yêu nghiệt rồi. Cơ bản là không có bất kỳ cơ hội có tư tâm nào!  Cái Thế Hống cố làm mình tỉnh táo lại, trong lòng nó nghĩ: Nếu đối phương có thể nói chắc chắn nơi nó giấu rễ, điều đó cũng nói lên rằng người này vô cùng hiểu nó. Nói không chừng. . . hắn thật sự biết mình giấu rễ ở đâu.  Nên đánh cuộc hay không?  Trong mắt của Cái Thế Hống hiện lên một chút do dự. Lúc này, nó thấy nhân loại khủng bố kia lại tiếp tục giơ quả đấm của hắn lên.  - Ta thề! Ta thề! Đừng đánh nữa!  Cái Thế Hống rốt cục nhận thua!  Nó không dám đánh cuộc!  Bởi vì cho dù là con nuôi Hoàng Kiếm Lan nó tín nhiệm nhất cũng không biết chi tiết thật sự về nó, nhưng tiểu tử nhân loại này lại vẻ mặt chắc chắn nói ra chuyện này. Dưới tình huống như vậy, nó hoàn toàn mất đi dũng khí đánh cuộc.      - Vậy thì nhanh lên, ta đang vội.  Sở Mặc lạnh lùng nói.  - Trước khi thề, có thể. . . có thể hỏi một vấn đề không?  Cái Thế Hống thật cẩn thận nhìn Sở Mặc.  - Sẽ không giết ngươi.  Sở Mặc nói.  Cái Thế Hống thở phào một cái, nó muốn hỏi chính là cái này. Được câu trả lời khẳng định của người này rồi, chẳng biết tại sao, trong lòngnó lại xuất hiện niềm vui bất ngờ. Điều này làm nó không nhịn được mà tự khinh bỉ mình một trận.  Quá đáng sợ rồi!  Nhưng sợ một chút còn hơn là tan thành tro bụi.  Là nhân tài kiệt xuất trong sinh linh thực vật, nó đã sống những năm tháng dài vô tận. Nó không muốn chết, một chút cũng không muốn! Nó còn muốn tiếp tục sống vĩnh viễn như vậy.  Tiếp đó, Cái Thế Hống lấy bản mạng ra thề, cuộc đời này đi theo SởMặc, vĩnh viễn sẽ không phản bội.  Lúc này Sở Mặc mới buông nó ra, hờ hững nói: - Khôi phục cho mình một chút đi.  Cái Thế Hống lúc này cũng đã nhận mệnh rồi. Nó bắt đầu hấp thu tinh khí bốn phía trời đất, không ngừng bổ sung cho mình. Nhưng trước đó đã tiêu hao quá lớn, muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh cao chỉ sợ sẽ cần rất nhiều năm.  Sở Mặc nhíu nhíu mày, lấy trong thế giới Thương Khung Thần Giám ra một cây Đế Chủ Đại Dược:    - Ăn đi này!  Vẻ mặt Cái Thế Hống hơi ngơ, hơi nhăn nhó nói: - Ta. . . ta. . .  - Ta biết ngươi trưởng thành dựa vào việc ăn thứ này, đừng giả vờ. Cứ ở bên cạnh ta, về sau sẽ có Đại Dược cho ngươi ăn. Nói không chừng còn có thể làm ra Chí Tôn Dược cho ngươi làm đồ ăn vặt đấy.  Sở Mặc nói.  - Thật sao?  Trên mặt của Cái Thế Hống vui sợ lẫn lộn. Nó hoàn toàn không nghingờ Sở Mặc có năng lực như thế hay không. Chẳng nói đùa chứ ngay cả Chuẩn Thánh Dược như nó cũng không phải là đối thủ thì Chí Tôn Dược là cái qué gì!  - Đương nhiên là thật.  Sở Mặc nói.  Cái Thế Hống mừng rỡ, cắn ba xé hai nuốt Đế Chủ Đại Dược đang nơm nớp lo sợ xuống. Trong thân thể của nó tinh khí bốc thẳng lên. Nhưng Cái Thế Hống cũng thật sự là ngoại tộc trong dược liệu, bản thân rất có nghề và bản lĩnh luyện hóa. Chỉ dùng thời gian rất ngắn đã luyện hóa được bảy, tám phần của cây Đế Chủ Đại Dược. Sau đó tinh thần chấn hưng nhìn Sở Mặc: - Chủ nhân, chúng ta đi thôi, ta dẫn ngài đi tìm bản thể của ta!  Sở Mặc ngồi thẳng lên người của Cái Thế Hống, khẽ mỉm cười, có vật cưỡi rồi.  Cái Thế Hống bay thẳng lên trời, chạy như điên trong không trung, vừa đi vừa hỏi: - Chủ nhân, trở về có phải sẽ rời khỏi Thiên lộ tiến vào Thiên giới hay không?  - Ừ. Sở Mặc đáp một tiếng.  - Ha ha ha ha, vậy thì tốt quá, ta rốt cục có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi! Thiên giới. . . Hống gia ngươi tới rồi!  Cái Thế Hống kiêu ngạo cười to.  Sở Mặc vỗ một cái vào trên đầu của Cái Thế Hống: - Vững chút cho ta.  Cái Thế Hống ủy khuất nói: - Người ta chỉ đang vui vẻ chút thôi. . . Sở Mặc không nhịn được liếc mắt, quyết định về sau không bao giờ. . . tin bất cứ ai làm nũng nữa. Nếu không phải thực lực của mình đủ mạnh, người này đã sớm ăn sống nuốt tươi mình rồi! Khi đó trên người nó cũng không hề cảm nhận được một chút dấu hiệu làm nũng nào.  Cho nên, làn nũng đều là thủ đoạn của kẻ yếu lấy lòng kẻ mạnh mà thôi!  Ừ, đúng, chính là như vậy, không liên quan gì đến tình thú cả.  Trong đầu Sở Mặc suy nghĩ miên man, Cái Thế Hống đang dùng lực bay đi. Đại khái dùng thời gian ba ngày, Cái Thế Hống đã dẫn theo Sở Mặc bay được khoảng cách khá xa. Nếu không phải người kia đã thành nô bộc của mình, thậm chí Sở Mặc hơi hoài nghi có phải nó lại có tâm tư không đứng đắn gì hay không.  Rốt cục, Cái Thế Hống dẫn theo Sở Mặc, tiến vào giữa đầm lầy rộng lớn.  Đây là một cái đầm lầy thật sự rất lớn.