[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1512 : Đảo điên nhận thức (1)

Ngày đăng: 05:37 22/08/19

Hiện giờ nghe Tần Quang Viễn chính miệng hứa hẹn, trong lòng Lã Nghị, rốt cục kiên định lại rồi.  Đúng lúc này, trong đột nhiên y thấy Tần Quang Viễn ngồi kế bên gia chủ Đơn Chí giận tím mặt đứng dậy, còn có chút buồn bực. Tuy nhiên tiếp theo, Lã Nghị đã nhìn thấy ánh mắt mọi người, tất cả đều nhìn phía y.  - Làm sao vậy?  Lã Nghị hơi hơi nhíu nhíu mày, y cũng không có thói quen bị nhìn chăm chú như vậy.  - Ngươi. . . Lồng ngực của ngươi.  Trên bàn rượu, một lão già chỉ vào ngực Lã Nghị, trên mặt lộ ra thần sắc vô cùng khiếp sợ và hoảng hốt.  Lúc này, Tần Quang Viễn và Đơn Chí cũng đã biến mất rồi.  Trong hư không, truyền đến tiếng gầm của Tần Quang Viễn gầm: - Bọn chuột nhắt phương nào, trốn trong bóng tối đả thương người? Mau ra đây cho ta!  Đơn Chí bên kia cũng phát ra tiếng rít gào: - Ra đây cho ta!  Mãi đến lúc này, Lã Nghị mới cảm giác được ngực mình đau nhói, cái loại đau nhức này nháy mắt xảy ra, y phun ra một tiếng, một ngụm máu tươi phát ra, máu tươi hắt lên trên bàn rượu.  Máu Đế Chủ, làm cho bàn rượu nháy mắt hóa thành tro tàn!  Tiếp theo, thân thể Lã Nghị, bùm một tiếng, té ngã trên đất, thân thể y, nháy mắt rạn nứt!  Như là một khối băng khắc bị rơi trên mặt đất vỡ chia năm xẻ bảy, chết thảm tại chỗ. . . ngay cả thần thức cũng không thể tránh thoát!  Tất cả mọi người đều bị chấn động, sợ hãi nhìn Lã Nghị, trong lòng tất cả đều toát ra từng cổ hàn khí.  - Đây là thủ đoạn gì?  - Thậm chí có thể ngay trước mặt Chuẩn Chí Tôn như Tần Quang Viễn mà đánh lén Đế Chủ bậc cao… Hơn nữa thủ đoạn này, cũng quá mức kinh khủng đi? Đây rốt cuộc là thần thông gì?  - Thật là đáng sợ, đây quả thực là giết người trong vô hình!  Một đám cảnh giới Đế Chủ đại lão đều đứng dậy, rất nhiều người đều yên lặng suy diễn, muốn tìm ra nguyên nhân.  Phụt!  Phụt!  Phụt!  Liên tiếp vài tên Đế Chủ bậc cao, gần như đồng thời phun ra máu tươi, sau đó tất cả đồng thanh hoảng sợ quát:  - Không cần suy đoán nữa … Phụt!  Bọn họ nói chậm rồi, có một gã bậc cao Đế Chủ hộc máu nữa.  Trong mắt của những người này, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc vô tận.  Suy diễn một chút, đều hộc máu rồi. Kẻ thù chẳng lẽ là một gã chí tôn sao?  Ầm!  Trong hư không, lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng ầm ầm nổ vang.  Một lò luyện đan cao hơn núi, gần như chật ních cả khoảng hư không, xuất hiện trên đỉnh đầu tất cả mọi người.  Những tu sĩ gia tộc Đơn Thần Đế Chủ kia, không kìm nổi thất thanh kinh nói: - Dược Vương Lò!  - Các ngươi không phải vẫn nói lò luyện đan này là của nhà các người sao? Hôm nay nó ngay ở đây, ai có thể lấy nó đi, thì coi như có bản lĩnh.  Âm thanh lạnh như băng, từ hư không truyền ra, bên trong thanh âm kia còn mang theo tiếng trêu tức rõ ràng và … khinh thường!  Sở Mặc!  Cùng một thời gian, gần như tất cả các tu sĩ Chân tiên trở lên, trong nháy mắt đều xuất hiện cái tên này.  Trong lòng vô số người, tất cả đều có cả đều có cảm giác không thể tin được, Sở Mặc đã biến mất cực kỳ lâu làm sao có thể xuất hiện ở đây? Đây là thật à? Hay là ảo giác của bọn họ? Điều này thật không thể tin nổi!  Bên kia Tần Quang Viễn gầm lên: - Tiểu súc sinh, trên trời có đường ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi cứ vào… nếu đã đến, thì ở lại đây đi!  Trong lòng Tần Quang Viễn vô cùng phẫn nộ, y cảm giác mình bị làm nhục!  Thân là một Đại Năng cảnh giới Chuẩn Chí Tôn …, không ngờ bị người giáp mặt tính kế. Tuy rằng công kích đáng sợ kia không phải nhắm vào y, nhưng vấn đề đến bây giờ y cũng không rõ là công kích rốt cuộc từ nơi nào đến!  Hơn nữa, trọng yếu nhất, người này. . . Là Sở Mặc!  Chỉ cần nhắc tới cái tên đó, hôm nay có nói gì y cũng phải giữ tên thanh niên này ở lại.  Tần Quang Viễn ra tay rồi, lấy cảnh giới của hắn, gần như không có chút kiêu căng, trực tiếp lấy lưỡi đao của hắn ra, một nguyệt đao đồng yển khổng lồ!  Đây là một chí tôn binh khí chân chính!  Tần Quang Viễn cầm nguyệt đao đồng yển khổng lồ, chém ngang Sở Mặc.  Hư không trực tiếp bị cắt ra, hình thành cảnh tượng vô cùng quỷ dị, cả thiên không, giống như là bị chia thành hai nửa!  Dải phân cách tách đôi hư không kia, trên thực tế là một đạo đao khí vô cùng sắc bén… hung hăng chém về phía Sở Mặc!  Sở Mặc trong tay cũng lấy ra Thí Thiên, hắn hít sâu một hơi, thi triển ra nhát đao như chẻ củi.  Bá!  Thí Thiên loong coong kêu, một luồng hào quang chém từ Thí Thiên ra.  Cùng luồng đao khí kia của Tần Quang Viễn hung hăng đụng thẳng vào nhau.  Trong giây lát, cả thiên không dường như bị đánh nát trở nên chia năm xẻ bảy!  Trên thực tế, đó bị là vô số đao khí xé rách!  Không người nào dám tới gần nơi này, cho dù là gia tộc gia chủ Đơn Thần Đế Chủ đương thời, Đơn Chí, cũng không dám!  Y trốn trong hư không rất xa, nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt khiếp sợ. Trong lòng coi như có niềm an ủi, may mắn mà Tần thế huynh ở đây, nếu không thì chỉ sợ gia tộc phải gặp nạn rồi.  Nhưng mà y còn chưa vui được chốc lát, chỉ nghe thấy từ đát tổ Đơn Thần Đế Chủ phía dưới, truyền đến từng tiếng kinh hô đầy sợ hãi, mắt của Đơn Chí cũng trợn căng lên!  Chiếc Dược Vương Lò … thần vật trong lòng hậu nhân nhất mạch của Đơn Thần Đế Chủ, không ngờ đang điên cuồng hấp thu tộc nhân của y!  Đại La Kim Tiên, Thiên Tiên, Chân Tiên. . . Đều bị lò luyện đan hút vào, trong lò đan truyền đến từng trận sợ hãi và tiếng la khóc tuyệt vọng.  Chỉ có tu sĩ đạt tới cảnh giới Đế Chủ, mới miễn cưỡng có sức chống cự lực hút này, điên cuồng chạy tứ tán bốn phía.  Đơn Chí choáng váng, y trừng mắt như muốn nứt ra tay đánh vỡ lò luyện đan này, định cản trở việc nó không ngừng hút người trong tộc vào.  Nhưng căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì, lò luyện đan lớn như một ngọn núi, vắt ngang ở trên hư không, mặc cho y công kích như thế nào, căn bản cũng không vì thế mà thay đổi!  Đại đạo phù văn điên cuồng bay múa trên lò luyện đan, làm cho người ta có cảm giác hoa mắt. Mà ngay cả Đơn Chí, nhìn cũng có chút quáng mắt.  Tiếp theo, lò luyện đan giống như hút đủ người, xoay vòng một chút, ngửa lên ném từng người vào miệng lò, không ngờ bắt đầu luyện hóa.  Thân mình Đơn Chí lúc này lung lay hai cái, phát ra một tiếng tuyệt vọng rít gào: - Sở Mặc. . . Tên ác ma ngươi!  Trên bầu trời phương xa truyền đến tiếng cười khẽ khinh thường của Sở Mặc: - Ác ma? Loại ngay cả việc muốn hợp tác với Ma tộc cũng làm như ngươi, mà có mặt mũi nói người khác là ác ma? Hơn nữa, không phải lò luyện đan của các ngươi ư? Sao không đi lấy nó đi?