[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1608 : Quá ti tiện

Ngày đăng: 05:38 22/08/19

Chẳng những thân thể nó mạnh mẽ, mà ngay cả pháp lực của nó cũng khá hùng mạnh. Nói không hề khoa trương là, lực chiến của nó, hoàn toàn không kém cỏi hơn những Chuẩn Chí Tôn mà Sở Mặc gặp trước kia! Thậm chí còn mạnh hơn đôi chút!  Nếu không phải hắn đang đột phá, cảnh giới được nâng cao trên diện rộng, thì chỉ sợ cũng không dễ dàng hàng phục Thanh Long này.  Nhưng hiện tại thực sự khác xa, cảnh giới của Sở Mặc đã hoàn toàn có thể chèn ép Thanh Long.  Thân thể hắn ầm ầm to lên, trực tiếp hóa thành một người khổng lồ cao hơn vạn trượng. Trong nháy mắt này, thêm một mảng xiềng xích gông cùm trong thân thể hắn lại bị phá vỡ.  Đế Chủ bậc tám!  Thân thể Sở Mặc đã lớn bằng Thanh Long, sau đó, một tay hắn túm chặt vuốt rồng, tay kia thì cuộn thành nắm đấm, hung hăng nện về phía mặt Thanh Long.  - Đừng đánh vào mặt… Thanh Long sợ hãi thét lên chói tai. Câu nói này vẳng ra ngoài biển sấm sét đang đánh uỳnh uỳnh. Đám người trên chiến thuyền ánh mắt dại ra, hoàn toàn chẳng nói nên lời.  Bà nó chứ, còn đừng đánh vào mặt nữa… Đây rốt cuộc là cái thứ gì vậy?  Có con rồng nào ti tiện như vậy sao?  Sở Mặc cũng chẳng thèm quan tâm đến điều này, hung hăng nện một quyền lên đầu Thanh Long.  - Khuôn mặt đẹp trai của ta! Thanh Long rên xiết không thôi.  Mặt nó tóe máu, bị một đấm này của Sở Mặc làm cho gần như lõm xuống.  Đây cũng không phải là đòn công kích tầm thường, trên cú đấm của Sở Mặc mang theo số lượng lớn hoa văn đại đạo, quyền này của hắn thậm chí còn có thể đấm nát một ngôi sao.  Sát khí khủng bố trong biển sấm sét không ngừng tấn công Sở Mặc, muốn hoàn toàn tiêu diệt hắn. Nhưng biểu hiện của Sở Mặc quá nghịch thiên, ngay cả là kiếp nạn trời giáng cũng chẳng làm gì được hắn, cuối cùng, lại trở thành một thử thách cho hắn trải nghiệm tôi luyện bản thân.  Thiên kiếp dù có khủng bố đến đâu, chung quy cũng đến hồi phải tan, đám mây thiên kiếp dày đặc trên bầu trời bắt đầu chậm rãi tiêu tán, tiếng nổ vang bên trong biển sấm sét đang dần dần yếu bớt, màu tím của sấm sét cũng từ từ nhạt đi.  Rốt cuộc, cảnh tượng bị bao phủ hoàn toàn bên trong biển sấm sét cũng lộ ra trước mặt mọi người. Khóe miệng mọi người liền co quắp kịch liệt sau khi chứng kiến tình hình bên đó.  Một người khổng lồ, cũng chính là Sở Mặc, đang cưỡi trên thân Thanh Long to lớn vạn trượng kia, bên trái một đấm, bên phải một tát liên tục hành hung Thanh Long. Về phần vì sao không có tiếng kêu la thảm thiết truyền ra, đoán chừng là bởi vì Sở Mặc đã phong ấn chỗ ấy lại.  Trên người thân thể khổng lồ do Sở Mặc hóa thành chồng chất vết thương, áo giáp ngưng kết từ pháp lực cũng rách tung rách tóe, máu tươi từ bên trong trào ra. Nhưng dường như những điều này hoàn toàn khôngảnh hưởng gì đến động tác của Sở Mặc. Tuy rằng trong lòng mọi người đều cực hận con rồng ti tiện kia, nhưng lúc này lại có cảm giác xót thay cho nó.  Biểu hiện của Sở Mặc thực sự quá hung hãn rồi, mặc cho Thanh Long có vặn vẹo điên cuồng đến đâu, cũng không thể nào hất hắn văng ra được.  Trong kết giới, Thanh Long đang kêu la thảm thiết không ngừng: - Đừng đánh nữa, ta phục rồi… phục rồi còn chưa được sao? Đánh tiếp liền hủy dung rồi…sẽ không đẹp! A a a a , về sau tiểu mẫu long nhìn thấy sẽ không thích! Ai ui mẹ nó, sừng của ta! Đó là bảo bối của tađấy! Đừng làm hỏng, nhẹ chút… đau quá!  Sở Mặc cười lạnh: - Vẫn còn nhớ tới tiểu mẫu long? Bây giờ ta sẽ cho ngươi thành rồng thái giám luôn!  - Rồng thái giám là rồng gì? Sao ta chưa nghe nói bao giờ? Có đẹp bằng ta không?  Thanh Long bị đánh đến còn đang chảy máu mũi mà vẫn ở đó tự kỷ.  Sở Mặc cũng bị làm cho dở khóc dở cười, tuy nhiên, trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ lạnh như băng, cười nói:  - Rồng thái giám, là rồng không có cái thứ kia.  - Cái thứ kia là thứ gì?  Thanh Long rất hồn nhiên, vừa kêu thảm thiết vừa hỏi.  Đúng là loại hiếm có khó tìm rồi, tò mò đến cùng.  Sở Mặc thản nhiên nói: - Thứ kia, chính là thứ ngươi dùng khi giao phối với tiểu mẫu long.  - A a a a a, đồ biến thái nhà ngươi! Ngươi có bệnh không… A…đừng đánh đừng đánh… Ta phục rồi!  - Ngươi chửi ta.  Bốp ~!  - Hu hu sừng rồng của ta… ai cho ngươi bắt nạt rồng như vậy, thật quá quắt!  Thanh Long trực tiếp bị đánh cho bật khóc, cũng sợ tới phát khóc. Nó còn đang ảo tưởng muốn tìm một tiểu mẫu long làm vợ đây này, kết quả là tên loài người biến thái kia… lại định cắt bỏ bảo bối của nó, thật sự là… bắt nạt rồng quá đáng rồi!  - Phục rồi?  - Phục rồi!  - Phục thật?  Bốp ~!  - Phục rồi… ngươi còn đánh làm gì?  - Quen tay.  - … - Phục rồi thì thề, phải trung thành với ta.  Sở Mặc thản nhiên nói, rốt cuộc cũng để lộ ra ý đồ chân chính.  Hắn muốn thu phục con rồng này!  Tuy rằng không biết lai lịch của nó thế nào, nhưng con rồng này rất không tầm thường, chẳng phải vì lực chiến của nó đáng sợ đến đâu, mà là không ngờ con rồng này có thể qua lại tự do trong biển sấm sét thiên kiếp, điều này thật đáng sợ! Sấm sét thiên kiếp không giống với sấm sét bình thường, một khi bị dính vào, là phải độ kiếp cùng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong chiến đấu, một khi đối phương dẫn thiên kiếp ra, trên cơ bản một bên khác đều tránh lui.  Đối mặt với thiên kiếp khủng khiếp như vậy, mà con rồng này lại như cá gặp nước, tung tăng bơi lội khắp cả biển sấm sét.  Nếu có thể thu về dùng, thì chẳng những có một trợ thủ đắc lực, mà đến thời khắc mấu chốt lấy nó ra đỡ sét, thì đúng là tốt hơn bất cứ pháp khí gì! Sở Mặc không sợ thiên kiếp, thậm chí còn dẫn sấm sét vào trong cơ thể, tôi luyện bản thân, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người bên cạnh hắn đều không sợ thiên kiếp. Năng lực chịu đòn của tên kia cũng đủ hùng mạnh! Ngay từ đầu khi đánh nó, Sở Mặc không hề nương tay, mỗi đòn đều như sấm sét vạn quân, đổi lại là Chuẩn Chí Tôn bình thường bị hắn đánh như vậy thì đã sớm nát rồi. Nhưng con rồng ti tiện này lại chỉ bầm dập mặt mũi đôi chút, ở đó mà gào thét không ngừng. Chứ trên thực tế cũng chẳng bị đả kích trí mạng.  - Ngươi nói cái gì? Gió to quá… Ta nghe không rõ!  Con rồng ti tiện la lớn. Lúc này, đến những người trên chiến thuyền xa xôi kia cũng muốn quỳ rồi. Chúng ta còn nghe rõ, mà ngươi lại không nghe rõ ư?  Bốp ~!  Uỳnh!  Sở Mặc lại đấm cho nó một phát, chẳng chút nương tay, đánh cho nó kêu la ầm ỹ, liên tục hô lên: - Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi, đừng đánh nữa, đánh nữa là chết thật đấy, thật, chết thật đấy. Oành!  Sở Mặc lại hung hăng nện một quyền lên đầu con rồng ti tiện, hỏi: - Thế đã chết chưa?