[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1640 : Giải trừ tai ách (1)

Ngày đăng: 05:39 22/08/19

Sở Mặc nhìn cha nhẹ nhàng gật đầu: - Được.  - Vậy, ta đi đây.  Sở Thiên Cơ nhìn thoáng qua đứa con, không nói hai lời, xoay người muốn rời đi.  - Đại lão gia!  Lão già chỉ còn lại một cánh tay ngậm điếu thuốc, vẻ mặt bi thương nhìn Sở Thiên Cơ. Người cao gầy cũng nhìn Sở Thiên Cơ.  Bên kia, Nguyệt Khuynh Thành vẻ mặt rất tôn kính.  Kỳ Tiêu Vũ cũng tràn đầy tò mò đánh giá Sở Thiên Cơ, thầm nghĩ trong lòng: Đây chính là công công (cha chồng) của ta sao? Đứa con huyền thoại của vĩ nhân kia?  Sở Thiên Cơ nhìn thoáng qua lão già ngậm tẩu thuốc, đột nhiên thở dài một tiếng. Ông ta đi qua, vỗ vỗ vai lão già ngậm tẩu thuốc: - Rất xin lỗi, một thần thức của ta vẫn luôn ở trên người con ta, chỉ có lúc tính mạng của nó thật sự bị uy hiếp thì ta mới có thể cảm nhậnđược.  Lão già ngậm tẩu thuốc rơi lệ. Ông ta hiểu được Sở Thiên Cơ đang giải thích chuyện gì. Ông ta dùng một bàn tay cầm tẩu hút thuốc, thân mình cũng run run, run giọng nói: - Đại lão gia, chúng tôi chưa bao giờ trách ngài, hiểu được sự khó xử của ngài giống với nhị lão gia. . . chúng tôi đều hiểu cả. Nhưng bây giờ, Đại lão gia đã xuất hiện rồi thì hãy về nhà đi.  Sở Mặc cũng nhìn cha của mình, tuy rằng không nói gì thêm nhưng hắn thật sự cũng hy vọng cha có thể về nhà, có thể lần nữa tỉnh lại. Mới rồi cha mình thể hiện ra chiến lực kia Chí Tôn bình thường cũng không thể so sánh được. Thậm chí cho dù phân thân hoàn mỹ của Sở Mặc có được cảnh giới Chí Tôn cũng hoàn toàn không bằng!  Sở Mặc tuy chưa tiếp xúc đến cấp đó nhưng có thể thông qua khả năng suy tính khủng bố mà tính được, một thân thực lực của cha chỉ e đã rất gần với ông nội năm đó rồi.  Đây chính là dưới tình huống toàn bộ thiên đạo của Viêm Hoàng Đại Vực bị phong ấn! Hơn nữa giờ mới được bao nhiêu năm? Bản thân Sở Mặc vẫn chưa tới 40 tuổi, cha và mẹ gặp nhau khi mới tới Chí Tôn. Ngắn ngủi ba mươi mấy năm. . . vậy mà đã bước vào cảnh giới này rồi. Xem ra, cha là thiên tài mạnh nhất trên đời này.  Sở Mặc tính toán đến đó đã cho ra kết luận trong lòng, trong lòng vô cùng hạnh phúc.  Sở Thiên Cơ nhìn thoáng qua mọi người, sau đó nhẹ nhàng thở dài, nói: - Nói như thế này đi, năm đó ta và vợ bất đắc dĩ bị buộc phải tách ra. Nhục thể của ta đã bị đánh nát. Có thể nói ta thật sự đã chết một lần. Nhưng đối phương nể tình vợ ta nên không tuyệt sát ta. Mà đưa ra một ước định, trước khi được ông ta cho phép, ta không được thể hiện tu vi của ta với người đời, không được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì củaViêm Hoàng Đại Vực, không được. . . quản sự sống chết của con mình.  Nói đến đây, mọi người có mặt đều bắt đầu trầm mặc. Nhưng không có ai chửi mắng cái gì. Bởi vì có thể ép vị đại gia Sở Thiên Cơ đến mức này cơ bản không phải loại người bọn họ có thể tưởng được.  - Ông ta mang vợ của ta đi, phế bỏ tu vi và nhục thể của ta, chỉ giữ lại cho ta một đường sống, lại còn đề ra nhiều điều kiện hà khắc như vậy bắt ta tuân thủ.  Vẻ mặt Sở Thiên Cơ tang thương, thản nhiên nói: - Nhưng ta không hận ông ta, bởi vì làm như vậy cũng là ông ta bị bất đắc dĩ. Có thể giữ lại cho ta một cái mạng, ông ta đã phải nhận áp lựccực lớn rồi. Nhưng, những chuyện khác ta có thể tuân thủ, riêng chuyện con của ta thì ta không thể không để ý. Ta đã không bảo vệ được vợ của mình, nếu ngay cả con cũng không bảo vệ được thì ta còn sống trên đời này làm gì?  - Cha!  Tiếng gọi đau buồn của Sở Mặc chợt vang lên.  Trong con ngươi của Sở Thiên Cơ xuất hiện chút dịu dàng, bộ râu rậm che hết mặt của ông ta nhưng trong mắt của ông ấy lại có chút bi thương. Ông ta nhìn Sở Mặc: - Nhưng trên thực tế những năm gần đây, tuy là ta vẫn chú ý đến connhưng không nhúng tay quản nhiều chuyện của con. Cho dù mấy lần con gặp phải nguy cơ sinh tử, thậm chí lần trước conđang ở Tiên giới, tên khốn kiếp này muốn đến giết con ta cũng chỉ đứng nhìn thôi. Ngay lúc đó Phật môn ra tay giúp con chặn được một kiếp. Lần đó, ta nhẫn rồi lại nhịn. Nhưng lần này ta không muốn nhịn nữa. Ta không tin hắn qua đây mà bên kia không hề phát hiện ra. Năm đó một trong những điều kiện để họ có thể bó buộc ta chính là không ra tay với con của ta. Nhưng bọn họ đã hai lần phá vỡ ước định đó. Ta cần gì phải tuân thủ nữa?  Sở Mặc thở phào một cái, sâu trong nội tâm của hắn run lên. Hắn chưa từng có khát vọng trở lên cường đại như bây giờ, chưa từng có lần nào giống lúc này, hy vọng mình có thể bước vào cấp độ Chí Tôn. Từtrước cho tới nay, chấp niệm cứu vớt mọi người cũng không mạnh mẽ như lúc này.  Sở Thiên Cơ nhìn Sở Mặc, ánh mắt lộ ra vẻ từ ái: - Con à, con đã trưởng thành cũng biết nhiều điều rồi. Con rất ưu tú, tương lai sau này của Sở gia con có thể gánh vác được.  - Cha, nếu chuyện đã như vậy vì sao không thể cùng nhau trở về?  Sở Mặc nhìn Sở Thiên Cơ, nhẹ giọng hỏi.  - Bọn họ ra tay hai lần, ta ra tay một lần. Lại nói, đó là một tiểu bối còn trẻ tuổi, 2 với một, coi như hòa nhau. Ngay cả bên kia có biết cũngkhông có mặt mũi nói thêm điều gì hoặc là làm thêm cái gì.  Sở Thiên Cơ than nhẹ: - Nhưng nếu ta và các người trở về, trở lại Sở gia, bắt đầu lấy thân phận tu sĩ cao nhất để xuất hiện trước mặt thế nhân, vậy. . . coi như là khiêu khích, khiêu khích rất nghiêm trọng. Thật ra, con là con ta, tính cách bên trong của con mặc dù có rất nhiều là giống mẹ của con nhưng thực chất cũng có nhiều thứ giống ta. Con hẳn là hiểu ta, ta không sợ.  Thanh âm của Sở Thiên Cơ rất bình thản, nhưng làm cho những người ở đây nghe đến run lên trong lòng.  Đúng vậy, không sợ! Người của Sở gia, khi nào thì sợ ai chứ? Mộtkỷ nguyên trước đánh cho Viêm Hoàng Đại Vực chia năm xẻ bảy, toàn bộ vũ trụ gần như biến mất, bọn họ cũng chưa từng sợ! Một kỷ nguyên sau, người của Sở thị nhất mạch biết rõ hẳn sẽ phải chết lại người trước ngã xuống, người sau tiến lên, cũng vẫn không sợ!  Sở Thiên Cơ nhìn Sở Mặc: - Ta không đi khiêu khích bọn họ, một là cho con thời gian trưởng thành, thứ hai là vì mẹ của con.  - Mẹ của con. . .  Mũi của Sở Mặc chua xót, trong lòng cũng đau xót. Hắn rất khó chịu, trong lòng bi thương khó nói lên lời.  - Đúng vậy, mẹ của con, nàng ở bên kia sống chắc chắn không được như ý. Một tiểu súc sinh cũng dám nói ra lời nói làm nhục nàng.