[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 1647 : Niết bàn sống tiếp (2)
Ngày đăng: 05:39 22/08/19
Nhưng năm đó ở trong Huyễn Thần Giới, Sở Mặc đã trơ mắt nhìn Hư Độ biến mất trong hư không vô tận.
- A Di Đà Phật, tiểu tăng đích thật là chết rồi. Tuy nhiên, bởi vì tiểu tăng tu luyện một đại thần thông của Phật môn tên là Niết Bàn, cho nên, sau một năm tiểu tăng đã sống lại. Sau đó tiểu tăng vẫn đang bế quan tuluyện, chờ đợi tông chủ triệu tập. Tông chủ tại sao cho tới ngày hôm nay mới triệu tập tiểu tăng? Hơn nữa, đây là chỗ nào vậy? À, niệm lực của chỗ này tại sao lại cường đại như thế? Thật kinh người! Nơi này. . . xuất hiện Chuẩn Thánh sao? Đây là. . .
Hư Độ cũng không biết bao lâu chưa giao tiếp với người khác rồi, há miệng là không dừng được, nói bùm bùm cả tràng. Đến cuối cùng thấy cục diện hơi không đúng, cậu ta kinh ngạc nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đây là tổ địa của Sở thị nhất mạch, trước không nói cái này, nói về cậu đi. Cậu không chết, lại còn vì sao ta gọi cậu một tiếng cậu lập tức có thể xuất hiện trước mặt ta? Đây là thần thông gì vậy?
- Nói này tông chủ, đây là một môn thần thông khác của Phật môn, tên là Hư không độn pháp. Chỉ cần tông chủ triệu tập, chỉ cần ở trên Đại Vực này, tiểu tăng có thể bất cứ lúc nào xuất hiện trước mặt của tông chủ. Đáng tiếc tiểu tăng vừa mới nhập môn, chỉ có thể dùng như thế, ai nha, thật lãng phí.
Hư Độ nói liên tiếp, sau đó trơ mặt nhìn Sở Mặc:
- Tông chủ, cho chút Thiên Tinh Thạch đi!
. . .
Sở Mặc đen mặt, không nhịn được mắng:
- Cậu thế nào mà lăn lộn thảm thế hả? Không biết xấu hổ mà nói là huynh đệ của ta? Năm đó lúc cậu phổ độ chúng sinh, vô số người lậpmiếu cung phụng cậu, niệm lực này chẳng nhẽ không đủ cho cậu tu hành à?
Hư Độ vẻ mặt đau khổ nói:
- Tông chủ không biết rồi, niệm lực này thật sự là hùng mạnh, hơn nữa những người đó cũng đầy đủ tâm thành, mãi cho đến hôm nay, cho dù là bây giờ niệm lực vẫn không ngừng. Nhưng vấn đề là tiểu tăng còn chưa bước vào cấp độ Chí Tôn, niệm lực đó cơ bản là không dùng được!
- Vậy bây giờ cậu đang ở cảnh giới nào rồi?
Sở Mặc nhìn thoáng qua Hư Độ, thần thông của phật môn rất cổ quái, cũng rất lớn mạnh. Ngay cả hắn, nếu không có Thương KhungThần Giám cũng không có cách nào nhìn thấu được cảnh giới bây giờ của Hư Độ.
- Tiểu tăng ngu dốt, mới vừa bước vào Chuẩn Chí Tôn.
Hư Độ vẻ mặt đau khổ sầu bi.
Theo Sở Mặc, tiểu hòa thượng này, năm đó cách nâng cao cảnh giới vô cùng quỷ dị. Cho tới hôm nay vẫn như thế, quả thực là một thiên chi kiêu tử (Con cưng của trời)!
Mình phải trăm cay nghìn đắng, trải qua bao đau khổ mới khó khăn bước vào cấp bậc này. Cậu ta lại âm thầm trở thành Chuẩn Chí Tôn, còncó vẻ mặt không hài lòng. Thật sự là. . . Rất khinh người.
Kỳ Tiêu Vũ yên lặng ngồi một bên cười dài nhìn hai người này. Nàng rất ít khi có thể nhìn thấy nụ cười thuần túy vui vẻ như thế trên mặt của Sở Mặc. Nàng đương nhiên đã nghe nói tới chuyện của hòa thượng, biết phu quân bởi vì cái chết của cậu ta mà luôn tự trách trong lòng. Bây giờ gặp lại tiểu hòa thượng này, trong lòng của Kỳ Tiêu Vũ cũng cảm thấy vui vẻ thay Sở Mặc.
- Đi đi, cho cậu Thiên Tinh Thạch đây, cậu cút nhanh, nhanh chóng tu luyện cái gì mà Hư Không độn pháp tới cảnh giới cao đi, đến lúc đó kêu là phải đến ngay. Sở Mặc ném thẳng ra một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong, cực phẩm Thiên Tinh Thạch có chừng vài tỷ.
Hư Độ dùng thần thức quét một chút, lập tức trừng to mắt, liên thanh niệm tụng A Di Đà Phật:
- Người xuất gia không nên động tâm với tài vật, tội lỗi. . . thật sự là tội lỗi.
Sở Mặc không nhịn được liếc mắt, trong lòng tự nhủ ‘hàng hiếm’ này cũng là Phật được sao? Thật sự là gặp quỷ!
Hư Độ cơ bản không có ý khách khí với Sở Mặc, vẻ mặt vui vẻ thu nhận khoản tài phú kinh người này, sau đó hỏi:
- Đúng rồi tông chủ, nếu bây giờ ngài đang ở đây, vậy. . . một pháptrận cuối cùng đâu?
Sở Mặc không giấu diếm, nói chuyện đã xảy ra với Hư Độ một lần. Hư Độ nghe được liên tục niệm tụng Phật hiệu, đến cuối cùng thở dài nói:
- Sở thị nhất mạch quả nhiên là anh hùng nhất mạch, thật sự là đáng tiếc, tiểu tăng không được tham gia trận đó.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Hư Độ:
- Cậu vẫn nên thành thật theo ta đi độ ma
đi!
- Ách, tông chủ vừa rồi không phải còn bảo tiểu tăng cút đi sao? Hư Độ yếu ớt nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc rũ mí mắt:
- Vừa rồi không lập tức cút đi, bây giờ thì thành thật theo ta đi thôi.
Tiếp đó, Sở Mặc dẫn Kỳ Tiêu Vũ, Hư Độ, Nguyệt Khuynh Thành, còn có Thanh Long cùng với món đồ chơi là con hổ màu trắng của Thanh Long cùng rời khỏi tổ địa của Sở thị nhất mạch, yên lặng đi về phía Linh Đơn Đường. Phải đi giải quyết một chuyện cũ đã kéo dài năm, sáu năm này đã.
Bởi vì lần này bọn Sở Mặc trở về vẫn giữ bí mật với bên ngoài, chonên, toàn bộ Thiên giới hiện giờ cũng chỉ có người của Sở thị nhất mạch mới biết được Sở Mặc đã trở về.
Còn lại, cho dù là Phiêu Diêu Cung cũng không biết tin tức này.
Một hàng người tốc độ rất nhanh, xuyên qua vô tận đất đai của Thiên giới, bay về phía Linh Đơn Đường.
Trên đường, Sở Mặc có chút cảm thán:
- Đây là đại lục sau khi bị đánh nát, nếu như là Viêm Hoàng Đại Vực đầy đủ năm đó thì đại lục này sẽ hùng tráng đến mức nào?
- Đúng vậy, năm đó Viêm Hoàng Đại Vực bị đánh nát, không chỉ phân ra thành 4 đại lục thôi mà còn có rất nhiều đại lục nhỏ khác, không biết đã trôi đi nơi nào rồi. Cho nên trong Huyễn Thần Giới mới có đạo của sinh linh ngoại vực. Thật ra sinh linh này cũng đều là hậu thế của Viêm Hoàng Đại Vực.
Nguyệt Khuynh Thành ở một bên nói.
- Một thế giới bị tàn phá có gì đồ sộ chứ? Thực là một đám quê mùa không có kiến thức.
Trong móng vuốt của Thanh Long truyền tới thanh âm tức giận bất bình của con hổ trắng. Con hổ trắng này bị mang thẳng tới đây, lợi hại là cho đến tận bây giờ nó vẫn mạnh miệng như trước. Còn chưa bị Thanh Long đùa cho hỏng người cũng thật không dễ dàng gì.
- Bé mèo nhỏ à, mày tốt nhất là câm miệng đi. Đây không phải là La Thiên Tiên Vực của mày đâu.
Thanh Long uy hiếp nói:
- Ở trong này phải tuân theo quy củ của chúng ta.
- Phì!
Con hổ trắng căm thù con rồng ti tiện này đến tận xương tủy, hận thấu xương. Nó cười lạnh nói:
- Cái đồ cá trạch, có bản lĩnh ngươi giết ta đi, nếu không, đến lúc chủ nhân của ta tới thế giới này cứu ta ra ngoài rồi nhất định sẽ rút gân rút cốt của ngươi ra, bắt ngươi hồn bay phách lạc!