[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 1651 : Đại đương gia (1)
Ngày đăng: 05:39 22/08/19
Phùng Xuân nhìn Sở Mặc:
- Ta cả đời này cô độc, có thể nói không có gánh nặng trên người, duy chỉ có cảm tình rất sâu với đứa cháu gái Lưu Vân. Nhưng mới rồi ta cũng nhìn thấy phu nhân của cậu rồi. Nàng rất đẹp, cũng rất ưu tú. Cậu rất may mắn. Đáng tiếc cho cháu gái của ta. Nếu có thể, xin cậu đối tốtvới nó một chút.
Phùng Xuân nói xong bưng lên chén rượu cuối cùng, chạm chén với Sở Mặc sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Sở Mặc yên lặng gật đầu, cũng cầm chén rượu trong tay uống cạn.
Lúc này độc trong rượu bắt đầu phát huy tác dụng. Loại độc này có thể dễ dàng độc chết Đế Chủ. Đương nhiên đối với Y đạo thánh thủ Phùng Xuân, ông ấy có thể bị độc dược độc chết chỉ có một nguyên nhân duy nhất, chính là bản thân ông ấy muốn chết. Ông ấy lấy cái chết báo ân năm đó, ân oán không còn.
Phùng Xuân Đế Chủ một ly uống cạn, mặt không đổi sắc nhìn Sở Mặc. Thậm chí, khóe miệng của ông ấy còn mang theo nụ cười, nụ cười thoải mái. Sắc mặt của ông ta bắt đầu có một tầng đen nhánh lan tràn, tiếp đó một ngụm máu đen phun ra từ miệng của Phùng Xuân.
Đúng lúc này, không trung trên đỉnh đầu vang lên loạt tiếng tay áo phất phới.
Tám thân ảnh lăng không xuất hiện ở đó, sau đó đồng loạt hạ xuống vây quanh hai người ở giữa. Một thanh âm già nua đau buồn vang lên:
- Lão Cửu, ông tội gì phải thế chứ! Tại sao phải chọn làm như vậy?
Lão già này là Bát đương gia của linh Đơn Đường, cảm tình sâu nhất với Lão Cửu Phùng Xuân. Tuy rằng không phải anh em ruột nhưng hơn hẳn anh em ruột.
Thất đương gia của Linh Đơn Đường là một nữ tử thùy mị thướt tha, nước mắt của bà ấy không nhịn được mà rơi xuống, vẻ mặt bi ai nhìn Phùng Xuân:
- Lão Cửu, ông sao lại ngốc như vậy? Huyết Ma Lão Tổ đã đền tội, vì sao ông còn phải làm như vậy? Đại đương gia Lưu Truyền Sơn nhìn thoáng qua Sở Mặc, vừa liếc nhìn sắc mặt tối đen Phùng Xuân, thở dài một tiếng:
- Lão Cửu, tuy là ta đã sớm biết thân phận của ông nhưng ông chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Linh Đơn Đường. Ngược lại, mấy năm nay ông cẩn trọng chống đỡ áp lực của Gia Cát gia, nâng cao vị thế của Linh Đơn Đường hơn nhiều so với trước, ông vĩnh viễn là Cửu đương gia của Linh Đơn Đường.
Còn lại nhị, tam, tứ, ngũ, lục, năm vị đương gia cũng đều vẻ mặt bi thương nhìn Phùng Xuân. Bọn họ tôn trọng lựa chọn của Phùng Xuân nhưng bọn họ đều cảm thấy không thể giải thích vì sao. Nợ ân tình của một người thật sự cần dùng cái chết để báo đáp sao? Phùng Xuân nhìn thoáng qua tám người có mặt, ánh mắt xẹt qua mặt của họ, trên mặt nở nụ cười vui vẻ:
- Đại ca, Nhị ca, Tam ca, tứ ca, Ngũ Ca, Lục ca, Thất tỷ, Bát ca. . . Các huynh vẫn tới à? Đến tiễn ta đoạn đường cuối cùng sao. . . ta rất vui, tiếc nuối cuối cùng. . .
Đang nói, trong hư không, vang lên một tiếng gọi bi thương:
- Cửu thúc!
Một bóng dáng giống như tiên tử giáng trần trong nháy mắt đã xuất hiện ở đó, đứng trước mặt Phùng Xuân. Chính là Lưu Vân.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Lưu Vân, Lưu Vân cũng đúng lúc liếc mắt nhìn qua. Sở Mặc nhẹ gật đầu với nàng. Trong con ngươi của Lưu Vân tràn đầy bi thương. Ánh mắt của nàng đảo qua mặt Sở Mặc cuối cùng rơi xuống trên người Phùng Xuân:
- Cửu thúc vì sao lại ngốc như vậy?
Phùng Xuân cười nói:
- Điều này cũng là một sự tiếc nuối cuối cùng! Thôi, hết rồi. Có mọi người tiễn đưa, ta không sợ nữa. Ta. . . Phụt!
Phùng Xuân nói xong, lại phun ra một ngụm máu đen.
- Ta cam tâm tình nguyện đi tới một bước này. . . lúc trước ta còn thử muốn độc chết Sở công tử, đáng tiếc ta tài hèn, Đinh đại ca, huynh nhìn thấy không? Ta đã cố gắng báo thù cho huynh rồi, nhưng. . . ta không làm được. Cho nên tha thứ cho ta. . .
Phùng Xuân nói xong, thân thể của ông ấy mềm nhũn ghé vào bàn rượu. Sau đó, nhục thể của ông ấy bắt đầu chậm rãi xuất hiện dấu hiệu hòa tan, có khói nhẹ bay lên. Thuốc độc này quả nhiên là kịch độc cao nhất!
Chẳng những có thể đốt toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Đế Chủ thành tro mà ngay cả đạo hạnh cũng có thể độc thành hư vô!
Đây mới thực là loại độc cao nhất!
Lúc này, Lưu Vân rốt cục không nhịn nổi lên tiếng khóc lớn, tiếng kêu đau buồn:
- Cửu thúc! Cửu thúc! Thúc tội gì phải thế chứ? Thúc đang làm gì vậy? Trong lòng Lưu Vân thậm chí còn tự trách. Nếu nàng không báo chuyện này cho Sở Mặc thì có phải Cửu thúc sẽ không phải chết hay không? Nhưng lúc này nàng lo lắng hơn chính là Sở Mặc cũng uống rượu độc, chẳng lẽ thật sự không có chuyện gì sao?
Nàng một bên khóc, một bên nhìn thoáng qua Sở Mặc.
Vừa vặn, lúc này Kỳ Tiêu Vũ dẫn theo Nguyệt Khuynh Thành và Hư Độ, cùng với Thanh Long đang chơi Bạch hổ như quả bóng đã trở lại.
Một khắc Lưu Vân thấy Kỳ Tiêu Vũ thì thân mình khẽ run lên, chuyển ánh mắt qua trên người Sở Mặc thản nhiên hỏi:
- Huynh cũng uống rượu độc, không sao chứ?
Thanh âm lập tức trở nên lạnh lùng hơn nhiều, nhưng trong lòng của nàng cũng đang đau đớn run rẩy. Rất khó chịu.
Sở Mặc lắc đầu, sau đó hé miệng, phun thẳng ra một viên đan dược tối đen. Đây là sau khi rượu độc nhập vào cơ thể rồi bị hắn cứng rắn ngăn chặn, sau đó nén ép, luyện hóa thành một viên Độc đan. Một viên đan như vậy có thể dễ dàng độc chết một Đế Chủ bậc cao, thậm chí ngay cả Chuẩn Chí Tôn nếu bị trúng phải cũng sẽ phải chịu vết thương trí mạng.
Sở Mặc sau khi phun viên đan dược ra thì để nó lơ lửng trong không trung, hạ giọng nói:
- Ta không sao?
- Cô chính là Lưu Vân sao?
Kỳ Tiêu Vũ ở bên kia nhìn Lưu Vân lệ rơi đầy mặt, bỗng mở miệng hỏi.
Lúc này, không khí ở hiện trường hơi ngưng lại, có vẻ hơi tế nhị.
Chủ nhà của Linh Đơn Đường tuy rằng quanh năm bế quan, nhưng không có nghĩa là bọn họ chuyện gì cũng không biết. Nhất là Đại đương gia, cha của Lưu Vân - Lưu Truyền Sơn, trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không mở miệng.
Lưu Vân nhìn thoáng qua Kỳ Tiêu Vũ, hơi hơi gật gật đầu:
- Là ta.
- Ta có chút việc muốn nói chuyện với cô, có thể dành chút thời gian được không?
Kỳ Tiêu Vũ hạ giọng nói.
Lưu Vân nhìn thoáng qua cha của mình, lại liếc nhìn Sở Mặc, sau đónhìn cửu thúc Phùng Xuân đã trúng độc bỏ mình của mình, cuối cùng yên lặng gật gật đầu:
- Được rồi.
Lưu Truyền Sơn nhìn sâu Kỳ Tiêu Vũ một cái, sau đó hung tợn nhìn Sở Mặc, cuối cùng, chỉ thở dài một tiếng, không nói thêm gì.
Đại đương gia không nói chuyện, những người khác cũng đều trầm mặc.