[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 1745 : Thiên kiêu chân chính
Ngày đăng: 05:40 22/08/19
Nhất định là không dám nói rồi!
Thanh niên mặc hoa phục vẻ mặt căng thẳng nhìn nữ tử mặc đồ trắng.
Nhưng nữ tử mặc đồ trắng dường như không phát hiện ra gã ta, đi thẳng về phía Sở Mặc cùng Diệp Thanh. Bên kia, trong mắt của thanh niên mặt hoa phục có vẻ may mắn, biết người ta không muốn chấp nhặt với mình. Mặt đỏ tai hồng cúi đầu, tuy nhiên tiếp đó lại hiếu kỳ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sở Mặc.
Nữ tử mặc đồ trắng đi thẳng đến trước mặt Sở Mặc và Diệp Thanh sau đó nhìn Diệp Thanh, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Từ khi ngươi vào thành, ta đã chú ý tới ngươi rồi!
Diệp Thanh vẻ mặt mờ mịt nhìn nữ tử mặc đồ trắng, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Sở Mặc ngồi ở đối diện Diệp Thanh cũng khẽ cau mày. Đại khái hắn có thể đoán ra thân phận của nữ nhân này. Thông qua biểu hiện vừa rồi của thanh niên hoa phục, nữ tử mặc đồ trắng này rất có thể là gì mà người thứ mười trong Thiên bảng – Khương Thái Nguyệt. Còn đánh bại Cơ tiểu Thiên Vương? Cơ tiểu Thiên Vương? Nghe thấy họ này, Sở Mặc không nhịn được nhíu mày, Hơn nữa lại nghe thấy được mấy chữ hoàng thất càng làm cho Sở Mặc không biết nói gì. La Thiên hoàng tộc thật đúng là âm hồn không tiêu tan. Chẳng lẽ mình vừa mới đi vào Sân Thí Luyện đã phải đối mặt với họ sao?
Nhưng người nữ nhân này đi tới trước mặt mình là có ý gì?
- Chú ý đến ta? Làm gì?
Diệp Thanh tuy rằng vẻ mặt mờ mịt nhưng vẫn hỏi ngược lại một câu. Trong con ngươi mang theo sự căng thẳng và cảnh giác, theo bản năng nhìn thoáng qua Sở Mặc ở phía đối diện.
Bây giờ Sở Mặc chính là người đáng tin cậy của nàng.
- Đi theo ta!
Khương Thái Nguyệt thản nhiên nhìn Diệp Thanh:
- Thể chất của ngươi rất đặc thù, có thể cộng hưởng với ta. Bởi vậy, ta biết được thể chất của ngươi. Theo ta đi, làm đệ tử của ta. Ta sẽ làm cho ngươi trở thành cao thủ thật sự.
Giờ phút này Sở Mặc không nhịn được âm thầm dùng Thương Khung Thần Giám nhìn thoáng qua Khương Thái Nguyệt. Mặc dù không biểu hiện ra điều gì khác thường nhưng trong lòng cũng rất khiếp sợ.
- Chí Tôn bậc cao, thân thể Hỏa Phượng, thể chất Đạo cảnh cao nhất. Khương Thái Nguyệt không biết lai lịch này không ngờ có được thể chất giống với Diệp Thanh!
Chí Tôn bậc cao!
Còn trẻ như vậy, so ra, Sở Mặc đột nhiên hiểu được vì sao nói Sân Thí Luyện là là nơi tụ tập của Thiên Kiêu chân chính.
Tùy tiện gặp được một người cũng ưu tú như này.
Khó trách Linh Vũ Vi lúc trước do dự có muốn để mình sớm tiến vào như vậy hay không. Đoán chừng cả vì sợ hắn bị nguy hiểm và cả vìsợ hắn phải chịu đả kích! Nhưng sau, Linh Vũ Vi lại nghĩ thông suốt. Lúc Sở Mặc mới vừa tiến vào Huyễn Thần Giới, tu sĩ Huyễn Thần giới nào cũng có thể bắt hắn lại, nghiền chết. Những lúc như thế Sở Mặc cũng chưa bị đả kích. Bây giờ càng sẽ không.
- Ta không.
Diệp Thanh tuy rằng cảm giác được sự chân thành của nữ tử mặc đồ trắng trước mắt, dù sao chân thành hay không không liên quan nhiều đến âm thanh có lạnh hay không, nhưng nàng vẫn trực tiếp cự tuyệt. Nàng là do công tử tự tay dạy dỗ. Mặc dù không hề nhận nàng là đồ đệ nhưng trong suy nghĩ của Diệp Thanh đã sớm coi Sở Mặc là sư phụ của nàng rồi. Về phần tuổi tác, cho tới giờ nàng không hề nghĩ tới vấn đề nàng và công tử ai nhỏ ai lớn. Trước sau đạo hữu, hiền giả vi sư! Cho dù bái một người nhỏ hơn mình là sư phụ, điều đó cũng không có gì bất ngờ cả.
Khương Thái Nguyệt lúc này đưa mắt nhìn Sở Mặc, trong mắt không có khinh miệt cũng không có tình cảm gì, thanh âm lạnh như băng nói:
- Nàng nghe lời ngươi?
Lòng Sở Mặc không khỏi nhảy dựng lên. Hắn mới nhìn rõ được dung mạo của người phụ nữ này. Trước đó không phải không thấy rõ mà là vì trên mặt Khương Thái Nguyệt có phủ một tầng sáng của đạo. Chợt nhìn chỉ cảm thấy là một nữ tử rất xinh đẹp, khí chất cũng tốt. Nhưngkhi nàng đối mặt với Sở Mặc, Sở Mặc mới phát hiện ra người phụ nữ này làm sao lại chỉ nói là xinh đẹp, quả thực là xinh đẹp đến tận cùng!
Nhưng làm lòng hắn nhảy dựng lên không phải là vì mỹ mạo của Khương Thái Nguyệt mà là người phụ nữ này mới rồi nói chuyện với hắn không ngờ lại dùng một tia tinh thần lực để áp chế!
Là áp chế, không phải công kích.
Một loại áp chế khiến Sở Mặc theo bản năng sinh ra tâm lý sợ hãi với nàng ta. Coi như là một chút thủ đoạn của cao thủ cao nhất, tuy là không ảnh hưởng toàn cục nhưng làm cho người ta cảm thấy hơi khôngthoải mái.
Sở Mặc chỉ ở trong một giây kia tim đập nhanh nửa nhịp mà thôi. Thủ đoạn như này không có bất kỳ ý nghĩa nào. So với **** còn không đáng tin hơn.
**** nguyên văn của tác giả
- Cô nương, chúng ta cũng không quen nhau mà?
Sở Mặc nhìn Khương Thái Nguyệt, nhẹ giọng nói.
Giữa bọn họ cũng không dùng thần niệm trao đổi mà cứ thoải mái nói như vậy. Trong đại sảnh quán rượu tổng cộng ngồi ba bốn bàn người, cộng lại vẫn chưa tới mười lăm người. Lúc này toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Mặc.
Tiểu tử này cuối cùng là giả ngốc hay ngốc thật?
Hắn không biết Khương Thái Nguyệt?
Nhìn thế thì hắn dường như muốn từ chối?
Điên rồi sao? Những suy nghĩ này điên cuồng nảy sinh trong đầu mấy người kia.
Khương Thái Nguyệt cũng ngẩn người. Nàng không nghĩ tới người này không ngờ lại không sợ tinh thần của nàng áp chế, càng không nghĩ tới hắn có thể nói chuyện với nàng như thế. Lại nói, trước đây có người dùng thái độ này nói chuyện với nàng là khi nào? Nàng đã không nghĩ ra, thậm chí không nhớ rõ có người nói chuyện với nàng như vậy hay không.
Bởi vậy.
- Ngươi muốn khiến ra chú ý đấy à? Ngươi nhầm rồi đấy. Khương Thái Nguyệt lạnh lùng nói.
Quả nhiên đến rồi!
Người của mấy bàn kia lập tức hưng phấn sục sôi như đang cắt tiết gà. Đều thương cảm trong lòng thay Sở Mặc. Trong lòng tự nhủ ngươi người này giả vờ hơi quá rồi? Đối mặt với Khương Thái Nguyệt mà dám dùng thái độ đó để nói chuyện với nàng ta? Thật sự là không biết sống chết!
Nhất là thanh niên hoa phục lúc trước, trong mắt lại tràn đầy vẻ vui sướng khi thấy người ta gặp họa.
- Ta không rõ cô đang nói cái gì, càng không rõ cô muốn làm cái gì. Nếu cô muốn ỷ vào mình là một Chí Tôn mà đi áp bách người khác, ta đây không ngại dùng một trận chiến để bảo vệ bằng hữu của ta.
Vẻ mặt Sở Mặc bình tĩnh nhìn Khương Thái Nguyệt:
- Về phần muốn cô chú ý? Cô nghĩ nhiều rồi.
Yên lặng!
Toàn bộ quán rượu thoáng chốc tĩnh mịch hẳn!