[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1810 : Tức đến phun máu (1)

Ngày đăng: 05:41 22/08/19

Bởi vì ông ta không ngờ tới vừa bước vào khu vực tiêu ma đạo hạnh lợi hại nhất. Ông ta thậm chí có thể cảm thấy bản thân không ngừng bị mờ nhạt! Quá kinh khủng !  Ông ta là nhất tôn thánh nhân nếu có thể cảm nhận được đạo hạnh biến mất. Điều đó nói rằng nơi đây là nơi nguy hiểm thực sự kinh khủng.  Nhưng ba người nhỏ vừa rồi có thể đi qua nơi này, tại sao không có vấn đề ?  Ý nghĩ này trong nháy mắt hiện lên trong đầu của Tuyết Xuân Thu. Sau đó ông ta ra một quyết định khiến ông ta vô cùng hối hận. Trong nháy mắt sau khi lùi lại vài nghìn vạn dặm đồng thời trong phút chốcthân người tiến về trước tỉ vạn dặm!  Lần này là lần mà ông ta lách xa qua một khu vực như vậy.  Kết quả… ông ta tiến vào một khu vực kinh khủng hơn!  Chỉ trong nháy mắt ông ta cũng cảm giác được cơ đạo thánh nhân của mình bị dao động rồi! Là tiến ? hay là lùi ?  Lúc này Tuyết Xuân thu đã có chút luống cuống. Cảm xúc này đãkhông biết bao nhiêu năm không xuất hiện trên người ông ta. Nhưng lúc đối mặt với nguy hiểm đó là phản ứng cơ bản nhất của người.  Trong tầm mắt thấy ba tên tiểu tử sôi nổi chạy, hoảng thốt chạy bừa như điên.  Tuyết Xuân Thu lại ra một quyết định khiến ông ta càng thêm hối hận… Ông ta lại một lần nữa theo sau rồi!  Đồng thời ông ta lấy đại pháp lực tối cao trấn áp bản thân, pháp khí cấp thánh, ông ta lấy ra năm, sáu cái sáng lóe ra ánh hào quang đẹp mắt bảo vệ cơ thể của ông ta.  Hiện giờ Tuyết Xuân thu giống như là mặt trời đang hành tẩu.  Giống như là u linh ở trong cấm địa lá khô, không ngừng lóe sáng khắp nơi. Nhưng điều không may, khu vực này hầu như bao quanh toàn bộ tinh vực rộng lớn, là một nơi hoàn toàn đáng sợ. Ở đây không chỉ có khí độc hoành hành, quan trọng nhất là nơi này đối với đạo hạnh xóa nhòa có tính chất hủy diệt!  Lại sau khi đi theo mười mấy tỉ dặm Tuyết Xuân thu rốt cục cũng bực muốn bùng nổ rồi. Chẳng sợ có năm sáu loại thánh khí bảo vệ cơ thể nhưng đạo cơ vẫn dao động mãnh liệt.  Trong lòng ông ta cuối cùng cũng có ý rút lui.  Đồng thời ông ta vô cùng không thể hiểu được vì sao ba tên tiểu tửkia có thể vẫn vui vẻ chạy mà không vướng vào chuyện này?  Lúc này ông ta kêu một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.  Đây là tinh huyết của thánh nhân!  Đạo cơ của ông ta bị phá hoại tương đối nghiêm trọng. Rất nhiều kịch độc, chướng khí cũng bắt đầu không ngừng thông qua thánh khí bị lực lượng xóa nhòa liều mạng thẩm thấu tiến vào.  Phải! Trong lòng Tuyết Xuân thu đã hối hận đến mức xanh ruột rồi.  Nhưng vào lúc này, điều khiến ông ta trừng mắt muốn nứt, cảnh tượng làm ông ta tức điên người đã xuất hiện!  Vốn dĩ ba người kia liều mạng chạy trốn giống như chó nhà có tang không ngờ lại đứng lại. Đứng ngay ở nơi đó hướng về phía ông ta nhìn xung quanh!  Ông ta đường đường là nhất tôn thánh nhân, đại tu sỹ có thân phận và chức vị cao của cổ tộc Tuyết gia lại bị ba đứa tiểu chí tôn vốn dị bị giết chế giễu! Điều này cũng không tính làm gì, điều làm Tuyết xuân thu không thể chấp nhận, tức đến mức phun ra ngụm máu tươi một lần nữa là một thanh niên lại cầm trong tay một miếng ảnh âm thạch. Vật đồ chơi nhỏ mà từ trước tới giờ ông ta không thèm nhìn lại hướng về phía ông ta nháy mắt, lớn tiếng ra hiệu nói: - Tuyết lão tặc, ngươi xem đây là bảo bối gì?  - Bọn họ nhận ra ta!  Tuyết Xuân Thu lập tức có cảm giác vô cùng xấu hổ!  Ông ta là một nhất tôn thánh nhân đến để giết một tên thiên kiêu chí tôn trẻ tuổi, không những không giết được, bản thân còn bị thương nặng, bị người ta làm cho thảm thương không vui, lại còn bị ghi chép lại cảnh tượng này!  Trong con ngươi Tuyết Xuân Thu như hai thế giới mênh mông đang bùng nổ, ông ta hoàn toàn nổi giận!  Lưu Vân Phong cười ha hả mà nói: - Ta tin tưởng vật này sẽ là tin tức bùng nổ nhất toàn bộ sân thí luyện trong mấy năm tới. Ngươi yên tâm, lão tặc Tuyết gia, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi tuyên truyền vật nhỏ này. ! Bảo đảm mỗi người ở sân thí luyện đều có thể nghe uy danh của ngài! Nhìn thấy phong thái của ngài!  - Tiểu súc sinh, ngươi dám!  Tuyết Xuân Thu bị tức đến phát run cả người, đặc biệt là lúc này giống với bị hãm sâu trong vũng bùn. Loại lực lượng xóa nhòa đạo hạnh của ông ta vẫn không ngừng tăng mạnh, phát sinh!  Sự thực này quá đáng sợ!  Cho đến bây giờ, cuối cùng ông ta cũng hiểu rõ, ba đứa chết tiệt căn bản không phải tháo chạy trốn chết! Làm sao chạy hốt hoảng lung tung? Rõ rang là cố ý dẫn dụ ông ta đến đây! Chính là muốn hại ông ta!  Suốt ngày đánh nhạn không ngờ bị nhạn mổ vào mắt, sự đả kích nàyđối với Tuyết Xuân Thu mà nói thực sự quá lớn. Thể xác và tinh thần đều bị đả kích nghiêm trọng.  Kẻ mạnh một đời bị ba con búp bê lừa. Không những vậy tính kế rất hung ác với ông ta. Hiện tại còn làm ông ta mất hết mặt mũi. Tuyết Xuân thu tiến thoái lưỡng nan.  - Lão tặc, ta có gì mà không dám?  Lưu Vân Phong rũ cụp lấy mí mắt thản nhiên nói. Thực tế trong lòng chàng rung động không ngừng. Lúc trước Lão tam mặc dù nói rằng có thể tránh xa cấm địa lá khô nhưng trong lòng anh ta và Tử Đạo vẫn có chút nghi ngờ! Cấm địa lá khô được tất cả các tu sỹ liệt kê vào một trong ba khu vực lớn kinh khủng nhất cũng là không phải có nguyên nhân. Nếu có thể dễ dàng xông qua vậy thì sao có thể làm mọi người thay đổi sắc mặt đến tận ngày nay chứ ?  Đến bây giờ Lưu Vân Phong cuối cùng cũng hiểu rồi. Lão tam nói là sự thật. Hơn nữa hắn quả thực quá khiêm nhường rồi, sao có thể thoát khỏi tất cả vùng đất nguy hiểm này dễ dàng như vậy chứ? Rõ ràng đi trong cấm địa lá khô giống như đi tại vườn hoa sau nhà mình!  Vùng đất nguy hiểm này đối với Sở Mặc mà nói hoàn toàn không có bất kì nguy hiểm nào! Đây mới là điểm đáng sợ nhất!  Hiện giờ ngay cả tôn thánh nhân Tuyết gia cũng bị thê thảm như vậy, nhìn bộ dạng hận như điên của ông ta trong lòng Lưu Vân Phong cũng đau lòng thay cho ông ta. Ngươi trêu chọc ai cũng được? Tại sao nhất định lại phải trêu trọc Sở Mặc chứ?  Trong lòng của Tử Đạo cũng có ý tưởng giống như vậy, nhưng anh ấy nghĩ càng nhiều điều hơn. Tử Đạo không những biết vị đứng trước mắt là thánh nhân Tuyết gia, anh còn biết ông ấy là Tuyết Xuân Thu! Là cha của Tuyết vô lệ và Tuyết Vô Tình. Ông ta có địa vị cao tại Tuyết gia. Nhưng cao đến đâu… cũng không cao bằng hoàng tộc La Thiên a!