[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 1814 : Phong Linh chi địa
Ngày đăng: 05:41 22/08/19
Y hưng phấn nói:
- Chúng ta tìm được con khỉ Tôn Đại Thánh kia, thả nó ra, trở về nó lại nháo loạn lên, tất nhiên sẽ có người đem chuyện này gắn với lão tặc Tuyết gia, ha ha ha, bởi vì gần đây chỉ có một thánh nhân là y đi vào thí luyện tràng!
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đây chỉ là một trong những chuyện sẽ làm y và Tuyết gia hơi sứt đầu mẻ trán, thứ hai bọn họ còn phải liều mạng giúp chúng ta giấu kín chuyện chúng ta có liên quan đến vụ này. Tử Đạo gật gật đầu:
- Đối với bọn họ mà nói, thứ mà chúng ta nắm trên tay mới là trọng yếu, cho nên Tuyết Xuân Thu không những phải liều mạng giữ sạch chính mình, hơn nữa còn phải liều mạng giúp chúng ta che dấu. Khi đó y biết tám chín phần mười chuyện này có liên quan đến chúng ta, nhưng chẳng có tác dụng, y không dám nói.
- Ha, ha, ha, ha! Lưu Vân Phong không kìm nổi điên cuồng cười lên, loại cảm giác này, thật sự là quá sảng khoái.
Tử Đạo nhìn thật sâu Sở Mặc:
- Mấu chốt là lão tam, ngươi quái lắm đấy, từ đầu khi đem Tuyết Xuân Thu dẫn vào khu hung đia kinh khủng kia, chỉ sợ hắn cũng đã nghĩ đến điều này.
- Thật à? Lão tam, người thật sự nghĩ như thế à?
Lưu Vân Phong có chút khó tin nhìn Sở Mặc.
Ba người bọn hắn luôn đi cùng nhau, trước sau là Sở Mặc mang theo bọn y chạy trốn, giữa bọn họ cũng không có bất kỳ trao đổi nào, đối diện với sự truy sát của một tôn thánh nhân, vẫn còn có tâm tư bày ra bố cục khủng bố như thế này, phân tâm trí này, phần nhanh trí này thật sự là quá đáng sợ. Sở Mặc có chút ngại ngùng cười:
- Nhị ca, huynh đừng nghe đại ca nói bừa, ta đâu có lợi hại như vậy, ta cũng không phải là thần, còn không phải đuổi tới đó?
- Thật hả?
Lưu Vân Phong rõ ràng có chút không tin, lại nhìn Tử Đạo bĩu môi, y lại càng không tin, nhìn Sở Mặc, sau đó lắc đầu cười khổ:
- May quá, may quá, chúng ta là huynh đệ.
Lộ trình tiếp theo của ba người, liền trở lên dễ dàng hơn rất nhiều rồi, trong lúc này lại xuất hiện ba tên xui xẻo. Hai tên tu sĩ xếp cuối địa bảng cùng một tên xếp phía trên địa bảng, đoán là muốn ở lại kiếm chút tiện nghi, liên hướng Sở Mặc khiêu chiến.
Kết quả trực tiếp gặp bi kịch, trong đó hai tên vừa mới xuất hiện trong mảnh không gian này, thậm chí còn không kịp hiểu chuyện gì xảy ra liền bị khí độc cuộn trào dữ dội vùi lấp mất, một thân đạo hạnh nhanh chóng bị mất đi hết, đau buồn hơn là đạo hạnh còn chưa bị hóa sạch sẽ bọn họ liền bị độc chết rồi.
Tên còn lại thì còn may mắn hơn chút, ít nhất gã biết rõ chính mình đã rơi vào chỗ nào, cái cảm giác bị một lực lượng khủng bố điên cuồng xóa nhòa đạo hạnh, y chỉ kịp kêu lên trong cổ họng một tiếng:
- - Khô Diệp cấm địa.
Sau đó liền rơi xuống, trực tiếp gục ngã.
Lưu Vân Phong cùng Tử Đạo tất cả đều vẻ mặt không lời nhìn Sở Mặc, chiến đấu như thế thắng lợi quá dễ dàng rồi.
Lưu Vân Phong cười khổ:
- Nếu ai ở giai đoạn này khiêu chiến lão tam quả thực là gặp vận đen tám đời rồi, nếu ngươi là muốn gạt chết ai, quả thật không cần quá dễ dàng, trực tiếp hướng vào nơi này trốn, vừa tu luyện, vừa đợi thằng ngu đó đến tìm chết. Tử Đạo nói:
- Đúng thế, cho dù là thánh nhân đến, đều phải nuốt hận mà quay về, ta nói lão tam, Hoàng Thạch cấm địa và Hắc Vũ cấm địa, có phải ngươi cũng hiên ngang mà đi được không?
Sở Mặc liếc mắt:
- Đợi ngày ta trở thành Thái thượng.
Lúc này đến lượt hai anh em kia trợn ngược mắt rồi.
Vui đùa thì vui đùa, Lưu Vân Phong và Tử Đạo đều vui mừng đối với sức mạnh của Sở Mặc, bởi vì sau này, muốn lừa người, trực tiếp đưađối phương đến Khô Diệp cấm địa là được rồi, đảm bảo đến một người, diệt một người, đến một nhóm, diệt một nhóm!
Ba người trên đường đi vui vui đùa đùa, cứ như thế thuận lợi giết vào đến vào phía trong của Khô Diệp cấm địa, không biết trước đó đã có ai làm được hay không, ít nhất bọn họ cũng chưa nghe qua.
Hơn nữa, trên đường đi bọn họ ba người cũng thu hoạch được không ít, hái được số lượng lớn dược liệu, đồng thời cũng thu được không ít thần kim và khoáng sản quý hiếm, rất nhiều thứ đều có giá trị vô cùng, toàn bộ La Thiên vũ trụ cũng hiếm thấy. Về phần cơ duyên, đạt được đến cảnh giới như ba người, cơ duyên thông thường cũng không làm bọn họ lập tức tăng tiến lên nhiều, nhưng chỗ tốt, mọi người cũng thu hoạch được không ít, cảnh giới của Sở Mặc, cũng tăng lên không nhỏ, đến bây giờ cảnh giới của bản thân cũng đã đến Chí Tôn hậu kỳ.
Cảnh giới của Tử Đạo lại tiếp cận Chuẩn Thánh đỉnh phong, đối với y, thành Thánh còn cần một cái thời cơ.
Thu hoạch lớn nhất là Lưu Vân Phong, y bản thân là lấy đao nhập đạo, được tận tình giảng giải, y ngộ đạo được nhiều nhất, đã đạt đến lĩnh vực chuẩn thánh, đây mới thực sự là thoát thai hoán cốt một bước tiếnbộ lớn.
Theo như Lưu Vân Phong nói, bây giờ y đã có đầy đủ thực lực để chiến một trận với Chung Thánh, Vô Phi, và Đỗ Xuyên.
Thời gian nhoáng một cái đã qua ba tháng, bọn hắn đã hoàn toàn xâm nhập chỗ sâu nhất của Khô Diệp cấm địa, ở đây hầu như chưa từng có dấu bước chân người đặt đến.
Sở dĩ dùng nhiều thời gian như thế cũng là vìđể tránh những khu vực khủng bố ở trong đây, Sở Mặc đã tìm ra một còn đường hoàn mỹ nhất để đi, nhưng về tốc độ thì không thế đặt được một bước trăm triệu dặmnhư hàng ngày được, dù là như thế, loại tốc độ như này cũng làm người khác cảm thấy khiếp sợ rồi.
Tử Đạo mang theo trên người một tấm bản đồ vô cùng cũ, bản đồ đó ghi lại vô cùng chuẩn xác vị trí Hầu tử đại thánh, cho tới giờ, cách chỗ kia cũng không đến ngàn triệu dặm.
Huynh đệ ba người dừng lại, bởi vì đến nơi đây, cần phải suy xét một chút, nhìn thấy vị đại thánh kia phải nói như thế nào?
- Ta nghe nói tính tình vị Đại Thánh kia rất dễ dàng xao động, hơn nữa rất tàn bạo, một lời không hợp liền đại khai sát giới. Năm đó chếtdưới cây gậy của vị Đại Thánh gia là vô số kể, bất luận là sinh linh nào, bất luận là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần làm y không vui liền lên cho một đập.
Tử Đạo nói nhẹ:
- Vị kia mặc dù là cảnh giới Đại Thánh, nhưng trên thực tế, nghe nói chiến lực của y đã vượt qua cảnh giới Đại Thánh, đối mặt với Tổ Cảnh, y cũng không sợ, cũng dám tiến tới đánh một phen.
Lưu Vân Phong khen ngợi nói:
- Đây mới là tu sĩ đời ta theo đuổi mà!
Tử Đạo trừng mắt nói:
- Trọng điểm! trọng điểm không phải là cái này.
Lưu Vân Phong co rụt lại nói:
- Ta biết, ta biết, khi chúng ta tới, đừng có trêu chọc đến y là được.