[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1854 : Gạt bỏ (2)

Ngày đăng: 05:41 22/08/19

Sau cùng, Lâm Thanh Tú lạnh lùng nhìn Trịnh Hùng: - Ngươi nói chúng ta phản bội sư môn, khi sư diệt tổ, xin hỏi ngươi có biết những việc ta nói không? Hay là, trong lòng ngươi đã biết mọi việc, nhưng vẫn vờ như không hay biết, một bộ hiên ngang lẫm liệt, hình tượng chính nghĩa đến chỉ trích khắc nghiệt chúng ta? Trịnh sư huynh, đây là lần cuối ta gọi ngươi bằng sư huynh, ngươi muốn bới móc, nói ra là được! Nhưng đừng có đổi trắng thay đen! Những lời này của Lâm Thanh Tú khiến bốn phía đều im phăng phắc. Lâm Thanh Tú nói đầu đuôi rõ ràng có trật tự vô cùng. Thậm chí nàng còn không giấu diếm chuyện Lưu Vân Phong vì nàng nổi cơn thịnh nộ, đánh chết tên đệ tử ăn chơi trác táng, gieo mầm tai họa kia.  Trịnh Hùng lạnh lùng nói: - Ta mặc kệ chuyện này là đúng hay sai, ta chỉ biết Lưu Vân Phong phản bội sư môn, đã bị trục xuất khỏi Hạo Nguyệt tông! Bây giờ là trọng phạm bị Hạo Nguyệt tông truy nã. Nước lửa khó hòa hợp, dù thế nào, nếu như là đàn ông thì đừng để phụ nữ phải ra mặt thay ngươi, lăn ra đây đánh một trận đi! Trong hư không, giọng nói hư vô mờ mịt kia lại truyền tới: - Đúng thế đúng thế, loại phế vật chỉ biết núp váy đàn bà, quả thực khiến người ta khinh thường… Lúc này, Sở Mặc vẫn luôn trầm mặc đột nhiên vươn một bàn tay, bàn tay kia nháy mắt vọt nhanh trong không khí, sau đó vồ thẳng lấy một chỗ trong đám người. Chỉ mới khoảnh khắc, đã trực tiếp lôi cổ ra một người vô cùng chuẩn xác, nắm trong tay, tha tới trước mặt mình.  Tay kia thì hung hăng tát qua một cái.  Bốp ~! Khi tiếng tát vang dội này truyền tới trong tai, mọi người dường như mới bừng tỉnh lại.  Động tác của Sở Mặc thực sự quá nhanh!  Nhanh tới mức gần như trong cả đám người ở đây không có ai thấy rõ động tác của hắn!  Rất nhiều người không kìm nổi trong lòng hô lên kinh ngạc, không dám tin vào cảnh tượng đang nhìn thấy trước mắt.  Người bị Sở Mặc túm trong tay là một người trẻ tuổi trông khá dễnhìn, lúc này khuôn mặt y đang sưng phù, trong ánh mắt mang theo nỗi hoảng sợ vô tận: - Ngươi, ngươi bắt ta làm cái gì?  Giọng của người này rất khác giọng nói lúc trước, hoàn toàn chẳng giống của cùng một người. Bởi vậy những người xung quanh đều nhìn Sở Mặc với vẻ mặt hồ nghi: Có phải Sở Mặc nhầm rồi không?  Sở Mặc vốn chẳng thèm nói gì, trực tiếp dùng sức mạnh siết chặt, liền nắm nát một cánh tay của người thanh niên này. Động tác đó mang theo đạo hạnh hùng mạnh, áp chế cho người thanh niên kia không thể vùng vẫy được gì. Bởi vậy, y chỉ đành mặc cho Sở Mặc đem cánh taymình bóp nát, gào lên thê lương thảm thiết.  Lúc này, rốt cuộc cũng có người nhận ra thân phận người này, không nhịn được thốt lên: - Đây chẳng phải là Chung Vân sao?  - Đúng vậy, là Chung Vân của Chung gia, em họ Chung Thánh, chả trách… - Hóa ra là y, vậy thì không có gì lạ.  Rất nhiều người giật mình, sau khi họ nhận ra thân phận người trẻtuổi này, liền không cảm thấy kỳ lạ đối với hành động âm thầm xúi giục của y rồi.  Cha con Chung gia đang muốn quyết một trận tử chiến với cha con họ Sở. Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt. Đây là bình thường thôi.  Còn lại mấy tu sĩ bên kia vốn không biết Chung Vân, nay cũng đều hiểu được, không nhịn nổi âm thầm lắc đầu. Trong lòng tự nhủ, Chung Vân này cũng thật không khôn ngoan, thực lực kém người ta nhiều như vậy mà cũng dám không biết sống chết đi khiêu khích ư? Lại không biết lúc này Chung Vân cũng đang hối hận thối ruột rồi, y vốn tưởng rằng ỷ vào một món pháp khí trên người là có thể tránh khỏi sự tìm kiếm của bọn Sở Mặc, âm thầm xúi giục, cho bọn Sở Mặc chút phiền toái. Nào ngờ Sở Mặc lại đáng sợ như vậy, cứng rắn lôi y ra.  - Ngươi ngươi ngươi… Ngươi không thể giết ta, ca ca ta là Chung Thánh, ta là con cháu Chung gia!  So với người khác, Chung Vân càng dễ cảm thận thấy sát khí trên người Sở Mặc, không kìm nổi lớn tiếng kêu lên.  Vốn Sở Mặc cũng không định bỏ qua loại rác rưởi như y, nay biết y xuất thân Chung gia, thì lại càng không có lý do gì tha cho y cả. Lập tức, bên trong ánh mắt hoảng sợ của Chung Vân, tiện tay bắn ra một đòn, trực tiếp gạt bỏ y.  Thoáng chốc, bốn phía lại rơi vào tĩnh mịch! —— Thật ác độc!  Con cháu Chung gia nói giết liền giết, tuy nói ân oán giữa hoàng tộc La Thiên cùng Chung gia đã vô cùng căng thẳng, nhưng chung quy vẫn chưa hoàn toàn trở mặt. Nhưng Sở Mặc căn bản không để ý tới việc đó, trực tiếp đánh chết, thủ đoạn này thật quá ác độc.  Cho dù ở sân thí luyện này sinh tử là chuyện thường thấy, nhưng đây cũng phải xem đối tượng là ai, rất nhiều người trong lòng đều cảm thán, có thể tiến vào Thiên bảng quả nhiên không có người nào là dễ chọc.  Quăng thi thể của Chung Vân qua bên cạnh, Sở Mặc nhìn Trịnh Hùng sắc mặt vô cùng khó coi bên kia, trong lòng cười lạnh, hắn sao có thể không nhìn ra giữa Chung Vân và Trịnh Hùng có cấu kết? Tuy nhiên thế thì sao? Đối với bọn họ, tuy rằng Hạo Nguyệt Tông vẫn là một quái vật lớn, không thể bị lay động ngay bây giờ, nhưng nơi này là sân thi luyện, không phải đại vực Bắc Đẩu! Hạo Nguyệt Tông cho dù cường thịnh như cũ cũng là ngoài tầm tay với.  - Nhị ca, muốn đánh cũng phải giải quyết nhanh chút, chúng ta đang gấp!  Sở Mặc nói.  Lưu Vân Phong nhìn thoáng qua Trịnh Hùng, thở dài nói: - Trịnh sư huynh, đây cũng là lần cuối cùng ta kêu hai chữ sư huynh với ngươi.  - Ngươi không xứng!  Trịnh Hùng trực tiếp quát lớn.  - Được rồi, vậy chiến đi.  Ánh mắt của Lưu Vân Phong cũng dần chuyển sang lạnh lẽo, sau đó hắn lấy dao găm binh khí Đế Chủ lớn cỡ bàn tay ra, quay tròn vài vòng, nhìn thoáng qua Trịnh Hùng: - Tới đây đi!  Trịnh Hùng rít gào một tiếng, khí tức trên thân hoàn toàn bạo phát ra ngoài, một thân huyết khí như rồng bay thẳng về phía Lưu Vân Phong.  Lưu Vân Phong không có đối chiến, làm sư huynh đệ đồng môn, kỳ thật những năm gần đây hai người không ít lần luận bàn, mỗi lần tuy rằng đều là Lưu Vân Phong hơn một chút, nhưng thắng cũng không thoải mái. Chẳng qua hiện nay Lưu Vân Phong đã bước chân vào cảnh giới Chuẩn Thánh, cường đại hơn so với quá khứ rất nhiều lần.  Cho nên lần này vừa ra tay, Trịnh Hùng cũng đã cảm giác được cái loại áp lực cường đại này.  Binh khí Đế Chủ trong tay Lưu Vân Phong nhẹ nhàng vẽ mọt cái liền mở ra một mảng lớn hư không, sau đó một đạo đao khí linh hoạt, sắc bén chém về phía Trịnh Hùng.  Rất nhiều người đều kinh hô né tránh về bốn phía, bởi vì một kích này của Lưu Vân Phong thật sự rất linh hoạt và sắc bén, cho dù chỉ một chút khí tức cũng khiến bọn họ cảm thấy rất khó chịu.