[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 1902 : Trực tiếp giết luôn! (2)
Ngày đăng: 05:42 22/08/19
- Lão phu thừa nhận có đắc tội với ngươi và mấy bằng hữu củangươi, nhưng người Bắc Đẩu giáo chết trên tay ngươi cũng đâu có ít. Lão phu không so đo với ngươi. Lão phu cũng luyến tiếc vì ngươi là thiên tài chân chính. Hơn nữa, lão phu cũng không muốn trêu vào hoàng tộc, khiến bọn họ phẫn nộ. Vì thế, Sở công tử, lão phu muốn dùng phương thức hòa bình để giải quyết chuyện này. Ngươi nói gì đi.
Bắc Đẩu lão tổ đã lật bài. Sở Mặc cũng hiểu, dù không thừa nhận đối phương cũng không đồng ý. Vì thế, hắn dứt khoát gật đầu nói:
- Đã vậy thì trước tiên, ta muốn biết, là ai bán đứng ta.
Bắc Đẩu lão tổ cười cười:
- Chẳng lẽ lão phu không thể tự thôi diễn ra hay sao? Nếu lão phucó thể thôi diễn mấy nữ tử kia có liên quan với ngươi thì sao lại không suy ra được thân phận của ngươi chứ?
- Không, ngươi không làm được.
Sở Mặc bình tĩnh nói.
- Nếu thế này thì chúng ta không cần nói gì nữa, ta muốn đi, chưa chắc ngươi cản được đâu.
Bắc Đẩu lão tổ cười ha ha:
- Người trẻ tuổi à, tự tin là chuyện tốt nhưng hơn nó sẽ thành tự phụ. Lão phu không thể nói ai đã bán rẻ ngươi, lão phu phải giữ lời. Sở Mặc nói:
- Vậy cũng không sao, hẹn gặp lại.
Sở Mặc thân hình chợt lóe, trực tiếp biến mất.
- Muốn chạy à, không dễ thế đâu.
Bắc Đẩu lão tổ vừa nói vừa tạo một nhà giam khủng bố, rộng hơn vạn dặm, giống như cái võng dài mắc giữa trời, bịt hết lối đi.
Lên trời xuống đất đều không được nữa.
Một ánh đao rực rỡ trực tiếp chém rách cái võng, tạo một lỗ hổng tođùng. Sau đó, Sở Mặc bình tĩnh chạy qua cái lỗ kia.
Bắc Đẩu lão tổ đứng nguyên tại chỗ, không ra tay, mắt lão sáng lên, mồm lẩm bẩm:
- Thật sự có chút bản lĩnh. Không nghĩ hắn có thể trưởng thành nhanh như vậy. Theo đám người kia, lão phu chỉ cần một ngón tay là nghiền chết hắn, xem ra bị hố rồi.
Nói xong, lão nhìn chỗ Sở Mặc biến mất, thản nhiên cười:
- Tuy nhiên, ngươi đã bị lão phu theo dõi. Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát được sao? Quả nhiên, Sở Mặc còn chưa đi xa đã thấy phía trước có một đội nhân mã.
Nam tử mặc chiến y màu vàng, người cưỡi cự thú Chí tôn, trông rất uy vũ mà dữ tợn, tràn đầy sát khí, vẻ mặt lạnh lùng, tay cầm trường kích đang đứng nhìn Sở Mặc.
- Sở Mặc, ngươi muốn đi đâu?
Nam tử cầm trường kích hỏi.
Quả nhiên là bọn họ. Giữa hai lông mày Sở Mặc xuất hiện sát khí. Hắn không nói chuyện, quá lãng phí thời gian mà cũng là tự làm thấpmình.
Hắn đưa tay đánh một quyền. Lực đạo xuyên hư không, nhanh đến khó tin.
- Ngươi…
Nam tử vừa nói một chữ, quyền của Sở Mặc đã đến trước mặt gã. Nam tử này đã đạt đến Thánh nhân.
Người được phái đi đến đánh chết Sở Mặc đều không phải kẻ yếu. Nên nam tử Thánh nhân này phản ứng cực nhanh, gã huy động đượctinh khí tạo thành một lớp chắn trước mặt.
Ầm! Lớp phòng ngự hùng mạnh trước mặt quyền của Sở Mặc lại trở nên yếu ớt, bị đánh cho dập nát.
Sau đó, nam tử kia vẫn bị ăn quyền. Đám người phía sau hết hồn, thấy lạnh toát.
Nam tử bị đấm, xương cốt vỡ vụn, đầu gã bị một quyền của Sở Mặc đánh cho thành một đống nhão nhoẹt.
- Tiểu súc sinh, đó là hoàng thúc của ngươi…Một Đại thánh bên hoàng tộc tức giận gào lên.
Nhưng đợi tên này chỉ là một ánh đao vô cùng sáng lạn.
- Ngươi dám!
Tên Đại thánh gào lên, trực tiếp lấy ra pháp khí là một cây phất trần, hung hắng đánh về phía Sở Mặc.
Ầm, phất trần bị vỡ, thân thể của y cũng bị chém thành hai khúc.
Tu sĩ này bị dọa hồn bay phách lạc. Hai đoạn thân mình nhanh chóng hợp lại, lùi về phía sau, cách Sở Mặc thật xa. Cùng lúc đó, mấy tu sĩ Thánh nhân bên kia cũng công kích Sở Mặc.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, qua mấy năm, chiến lực của Sở Mặc đã cường đại như thế, có tể đối kháng với Đại Thánh. Phía trước họ khinh thường không thèm để ý, tất cả các suy nghĩ này giờ đã bị biến hết đi. Cả đám bị dọa cho run người, bất chấp phong độ hoàng gia, tôn nghiêm của người tu hành, túm lại vây công Sở Mặc.
Đây là trận đại chiến đầu tiên của Sở Mặc sau khi lĩnh ngộ thần văn. Đối mặt với Bắc Đẩu lão tổ, dù liều mạng thì kết cục tốt nhất là lưỡng bại câu thương nên hắn không muốn đấu với lão ta ở thời điểm. Nhưng với đám người này, hắn chẳng bị áp lực gì hết. Các ngươi vượt ngàn dặm ngân hà tới địa phương thô sơ như thế này để giết ta, ta còn hạ thủ lưu tình làm quái gì. Sở Mặc nghĩ vậy. Nói chuyện ư, chẳng cần thiết. Cứ trực tiếp giết hết là được.
Thí Thiên trong tay hắn, mũi đao không ngừng đỏ thẫm hơn.
Hơn nữa mỗi khi chém chết một tên tu sĩ mạnh mẽ của chi thứ hoàng thất thì sẽ có một giọt tử kim huyết mạch rất loãng được Sở Mặc hút vào trong cơ thể.
Huyết mạch hoàng tộc trên người những người này tuy là rất nhạt, gần như không có nhưng dù sao cảnh giới của bọn họ cũng cao thâm. Trải qua nhiều năm tu luyện, cũng càng cô đọng cho một tia tử kim huyết mạch kia càng hùng mạnh hơn. Giờ phút này cũng làm lợi cho Sở Mặc thôi.
Đám người kia tổng cộng có mười mấy người, kém nhất cũng là tu sĩ cảnh giới Thánh Nhân, còn có một tên tu sĩ trung kỳ Đại Thánh nữa.
Vốn tưởng rằng chống lại Sở Mặc sẽ nắm chắc, thậm chí không cần lão tổ Bắc Đẩu ra tay, bọn họ cũng có thể thoải mái trấn áp được Sở Mặc. Nhưng lại không nghĩ rằng đây hoàn toàn không phải một chuyện tốt, quả thực là một việc muốn mạng người ta!
Trong chớp mắt, Sở Mặc cũng đã chém 6 tên tu sĩ cảnh giới Thánh Nhân, tên hoàng tộc chi thứ cảnh giới Đại Thánh kia cả người bị thươngnặng, trừng mắt muốn nứt ra nhìn Sở Mặc, giận dữ hét:
- Sở Mặc, ngươi giết đồng tộc, ngươi. . ngươi sẽ phải chịu trừng phạt!
- Cút!
Sở Mặc nhấc chân đạp một cước, hung hăng đá về phía tên tu sĩ cảnh giới Đại Thánh này.
Ầm!
Tên hoàng tộc chi thứ cảnh giới Đại Thánh chống lại một quyền hung hăng của Sở Mặc, nhưng cơ thể lại giống như diều đứt dây, bị ném bay xa ra ngoài. Tiếp đó, Sở Mặc lật tay ra một đao, chém nát ba Đại Thánh khí bay về phía mình.
Loại bùng nổ kịch liệt này làm cho một phương trời sụp đổ.
Đất đai vô tận tất cả bởi vì cuộc chiến của đám người này mà hóa thành một mảnh đất khô cằn.
Sở Mặc lại giơ tay chém ra, chém rụng đầu một tên tu sĩ cảnh giới Thánh Nhân, sau đó lại đá một cước làm cái đầu vừa rơi xuống nát luôn.
Không đến thời gian một nén nhang, hơn 10 hoàng tộc chi thứ LaThiên từ La Thiên Tiên Vực chạy tới giết hắn cũng chỉ còn lại một tên tu sĩ cảnh giới Đại Thánh vẻ mặt hoảng sợ nhìn Sở Mặc.
- Sở Mặc. . . Ngươi, ngươi không phải người! Ngươi là ma quỷ!