[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 1968 : Đời người có mấy niềm vui bất ngờ!
Ngày đăng: 05:43 22/08/19
Gần như tất cả khách nhân hôm nay có thể tới đây, có thể đứng bêntrong đại điện, đều là những người có lai lịch bất phàm. Không chỉ có nhân tộc, còn có sinh linh của rất nhiều chủng tộc khác. Hơn một nửa trong số đó chưa từng nhìn thấy vị trưởng công chúa hoàng tộc này. Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vừa nhìn thấy lập tức đã bị dung nhan của vị trưởng công chúa này làm cho rung động.
Đế vương ngồi dưới mui che nhìn muội muội ngỡ ngàng đứng trên đài, trên mặt y rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười vui vẻ. Nhưng trái tim y lại hơi nhói. Kỳ thực rất nhiều rất nhiều năm trước nên cử hành hôn lễ này cho nàng.
Cơ Thanh Vũ nhìn thoáng qua Sở Thiên Cơ ăn mặc vô cùng long trọng… không, là từ trước đến nay chưa từng ăn mặc đẹp như vậy, sau đó, lại nhìn bộ y phục trên người mình. Quả là xứng đôi vừa lứa giống như một đôi trời sinh vậy.
Nàng còn có gì không hiểu chứ? Nước mắt lập tức rơi lã chã, lẩm bẩm nói: Đây là hôn lễ của con trai, đây là hôn lễ của con trai, như vậy được sao? Lúc này, Sở Mặc di chuyển trong nháy mắt, lập tức bước lên phía trước, dắt tay mẫu thân, bước trên thảm đỏ mềm mại, từng bước dắt nàng bước về phía phụ thân mình.
Cơ Thanh Vũ giống như người mất hồn, ngơ ngác, rơi nước mắt, từng bước từng bước được con trai dẫn đi, bước về phía nam nhân nàng yêu nhất.
Đài rất rộng, đường rất xa, dưới hoàn cảnh không dùng bất cứ năng lực nào, Sở Mặc dắt mẫu thân đi một đoạn đường rất dài.
Nhạc khí đang diễn tấu vô cùng du dương và êm tai, ánh mắt của tấtcả mọi người đều tập trung trên người hai mẹ con Sở Mặc. Không ai cảm thấy đoạn đường này quá dài, bọn họ đi quá chậm. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt chúc phúc nhìn hai mẹ con họ, và cả Sở Thiên Cơ đang chờ ở kia.
Biết chuyện hay không biết chuyện đều bị không khí ở hiện trường lúc này làm cho cảm động.
Ngay cả những người đứng sau đài cao cũng rối rít thi triển kính tượng thần thông, lén lút nhìn cảnh tượng bên này.
Cơ Khải cảm nhận được cũng xem như không biết. Bởi vì y cũngđang chìm đắm trong bầu không khí tốt đẹp này, không thể kiềm chế.
Cuối cùng Sở Mặc dắt tay mẫu thân, đi tới trước mặt phụ thân, đặt bàn tay trắng nõn mềm mại của mẹ vào trong tay phụ thân, sau đó quỳ một bên gối xuống, cao giọng nói:
- Con trai chúc cha và mẹ, tân hôn vui vẻ, bách niên giai lão, hoà hợp bên nhau…
Sở Mặc dừng lại một chút, lúc này bên dưới đài cao đã có một số người trẻ tuổi ánh mắt rưng rưng.
Thậm chí một vài lão bối xưa nay luôn nghiêm túc cũng mở to mắtnhìn Sở Mặc.
Bởi vì câu nói tiếp theo của Sở Mặc, khiến mọi người vô cùng mong đợi.
Ngay cả đế vương cũng chăm chú nhìn.
- Cuối cùng, sớm sinh cho con một đệ đệ hoặc muội muội đi!
Sở Mặc nói.
Cơ Thanh Vũ tay cầm tay với Sở Thiên Cơ, giờ phút này, hai gò má ửng đỏ, vừa khóc vừa cười hung ác trợn mắt nhìn con trai mình. Mà SởThiên Cơ lại trao cho Sở Mặc ánh mắt đầy khích lệ. Xem ra, cuối cùng y đã thông suốt một số chuyện rồi.
Con trai lớn quá ưu tú, bọn họ lại không hề cảm nhận được niềm vui khi làm cha mẹ, hoàn toàn không đồng hành với quá trình lớn lên của con. Đây quả là điều vô cùng tiếc nuối.
Hôm nay có cơ hội này, tại sao lại không làm chứ?
Sau khi Sở Mặc nói xong lời này, tất cả những người trẻ tuổi ở dưới đài đều vỗ tay rào rào. Ngay cả những lão tiền bối cũng vỗ tay theo. Vành mắt của rất nhiều nữ tử trên lễ đường đã sớm đỏ hoe. Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ cùng nhau đỡ Sở Mặc đứng dậy, một nhà ba người đứng ở nơi này chính là một bức tranh phong cảnh vô cùng đẹp đẽ.
Đến tận bây giờ Cơ Thanh Vũ vẫn chưa phục hồi tinh thần khỏi niềm vui bất ngờ vô cùng to lớn kia, thoạt nhìn, trong sự thẹn thùng còn mang theo vẻ hoảng hốt, nhưng trên người nàng lại tràn đầy hương vị hạnh phúc.
Lúc này, Cơ Khải mới bắt đầu tiến hành mục tiếp theo, mời Kỳ Tiêu Vũ và Thuỷ Y Y lên đài! Tiếng nhạc khí bỗng chốc to lên, sau đó, cùng với nhạc khúc vô cùng vui tươi, cửa bình phong mở ra, hai cô gái cùng với một đoàn các nàng công chúa hoàng tộc, tự nhiên thoải mái mang theo chút thẹn thùng bước ra.
Tiếng nhạc khúc lại từ vui tươi biến thành nồng nhiệt.
Kỳ Tiêu Vũ và Thuỷ Y Y đứng ở một bên, chăm chú nhìn bộ y phục lộng lẫy của Sở Mặc. Sở Mặc cũng đang nhìn các nàng.
Ánh mắt quấn quít trong hư không, yêu và si mê luẩn quẩn nhiều năm như vậy, cuối cùng đã có cái kết viên mãn rồi. Thời khắc này, ba người đều có cảm giác thấu hiểu lẫn nhau.
Đường chậm rãi, cùng nhau từ từ đi về phía trước. Đường xa xôi, bầu bạn với nhau sẽ không cô đơn. Đây là nhân duyên của số mệnh, cũng là sự tiếp diễn của nhân quả.
Từ hôm nay trở đi, ba cái tên này sẽ vĩnh viễn được đặt chung một chỗ!
Những công chúa hoàng tộc đưa hai cô gái đến trước mặt Sở Mặc. Sau đó, các nàng chủ động lui về phía sau mấy bước. Một nhà năm người đứng trên đài, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Đối diện với mọi người.
Lúc này, Cơ Khải khẽ mỉm cười:
- Ngày lành tháng tốt, vui kết lương duyên, tiểu vương ở đây, chúc phúc các vị tân lang tân nương, bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm! Bây giờ, mời công chúa Cơ Thanh Vũ cùng với Sở Thiên Cơ tiên sinh, khấu bái thiên địa!
Bên kia sớm có người chuẩn bị xong các loại hương án cùng tế phẩm. Sở Thiên Cơ và Cơ Thanh Vũ trang nghiêm thành kính tế bái thiên địa. Lúc tế bái thiên địa, trong lòng Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ đều có chút tiếc nuối.
Lần trước lão đế vương xuất hiện một lần, sau đó liền không rõ tung tích, có lẽ là đang bế quan. Lúc này, cơ hồ không thể xuất quan.
Mặc dù Sở lão đã trở về từ Quy Khư, nhưng Viêm Hoàng đại vực đường xá xa xôi, cách xa vô số tinh không, sao có thể đi tới nơi này?
Cho nên, đối với hai người họ, sau khi tế bái thiên địa, chính là tế bái tổ tiên, sau đó… hẳn là không có sau đó. Quả nhiên, khi phu thê bọn họ tế bái thiên địa xong, sau khi cảm tạ thiên địa, Cơ Khải lớn tiếng nói:
- Tế bái tổ tiên hai bên!
Bên kia lại có người xếp bài vị của liệt tổ liệt tông La Thiên hoàng tộc và bài vị của liệt tổ liệt tông Sở thị, phu thê hai người lần lượt tế bái.
- Cuối cùng, phu thê hai người đều phải cảm tạ cha mẹ mình, bởi vì, là bọn họ… đã đưa hai người tới cuộc đời này!
Cơ Khải nói.
Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ lập tức ngây ngẩn cả người, khôngdám tin nhìn Cơ Khải.
Sau đó Sở Thiên Cơ bình tâm lại, tự nhủ, có lẽ là lão đế vương đã xuất quan!
Thật đúng là yêu thương nữ nhi a!