[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 1991 : Niết bàn sống lại (2)
Ngày đăng: 05:43 22/08/19
Chỉ có điều trong nháy mắt thiên kiếp sắp phủ xuống thì có ba luồng khí Hồng Mông cơ bản không biết từ nơi nào chợt xuất hiện trước mặt Sở Mặc. Trong nháy mắt Sở Mặc còn chưa cảm ứng được chúng thì đã chui vào giữa đầu của Sở Mặc, tiến vào trong tinh thần của Sở Mặc rồi lập tức biến mất tăm không thấy bóng dáng.
Sở Mặc không cảm giác được gì cả!
Hắn hoàn toàn không biết có ba luồng khí Hồng Mông đã chui vào tinh thần của hắn.
Nhưng hắn lại có cảm giác dường như Đạo Vận của mình trong nháy mắt đã trở lên cường đại hơn nhiều! Sở Mặc đúng lên, cánh tay trái nhắm thẳng lên bầu trời.
Đùng đùng!
Một tia sấm sét từ cánh tay trái của Sở Mặc đánh ra, hướng về phía kiếp vân trên trời cao.
Hắn lại đang phản công thiên kiếp!
Kiếp vân mới vừa hình thành giống như mãnh thú bị chọc giận, trong thời gian ngắn đã bắn xuống những tia sấm chớp vô cùng kinh khủng. Uy lực của sấm sét đó đã gần tới cả thiên kiếp của Tổ Cảnh rồi.
Nhưng Sở Mặc lại điềm nhiên không sợ, mặt đầy bình tĩnh đưa cánh tay trái, nghênh đón không biết bao nhiêu thiên lôi đang giáng xuống. Toàn bộ thiên lôi đều giáng thẳng lên cánh tay trái của Sở Mặc.
Cho dù nhìn từ tinh hà xa xôi, cả người Sở Mặc cũng giống như bị cả biển sấm sét bao phủ.
Lão đế vương hơi lo lắng nhìn. Sự lột xác trên người Sở Mặc quá kinh hoàng, cũng quá nghịch thiên! Thiên kiếp giáng xuống tuyệt đối là một loại rất kinh khủng. Từ trước tới nay chưa từng nghe nói ai giống với Sở Mặc, sau khi bị đánh cho tàn phế lại còn có thể lột xác kiểu đó. Thậm chí trong quá trình lột xác, ngay cả Cự Đầu cũng không thể tới gần hắn, nếu không sẽ bị lực lượng nhân quả kinh khủng quấn thân.
Điều này đối với Sở Mặc dễ như việc học của trẻ con vậy.
Hắn có thể lần nữa lấy hình thức của mình diễn hóa tất cả Đạo mình từng có nhưng lại không giống như ban đầu là bị động tiếp nhận rồi học nữa. Những thứ Đạo của hôm nay đều triệt để không chút tạp chất hay tỳ vết mà thuộc về Sở Mặc hắn. Trên bầu trời cao, tiếng sấm ầm ầm vang dội.
Uy lực của thiên kiếp ngay cả Cự Đầu tổ cảnh cũng không dám khinh thường.
Nhưng ở chỗ Sở Mặc đã hoàn toàn trở thành chất dinh dưỡng của đạo đài sấm sét của hắn, nhanh chóng giúp hắn khôi phục chiến lực vô biên.
Lúc này, ngay phía trên bầu trời vô tận đột nhiên xuất hiện một thanh niên ba mươi mấy tuổi. Y đột nhiên xuất hiện ở đó nhìn quanh, trên khuôn mặt xấu xí mang theo sự khiếp sợ, trong miệng còn đang chặc chặc than thở.
Đầu thanh niên này thưa thớt vài cọng tóc vàng, đôi mắt hơi lồi ra, con ngươi cũng là màu vàng. Da hơi đen, xương gò má cao vút, khóe miệng còn nở nụ cười bất cần đời, hứng thú nhìn một màn Sở Mặc độ kiếp.
Sau đó chặc chặc nói:
- Không tệ. . . thật không tệ! Không hổ là. . . a a, vẫn ưu tú như vậy! Năng lực này, vận may này thật làm người ta phải hâm mộ, ghen tị, trên đời vô song! Có thể diễn hóa đạo của mình như vậy, thật là lợi hại! Chỉcó điều đạo Hắc Ngư ở trên người ngươi, ta có thể nắm chắc ngươi trong tay được ba phần! Con Bào Ngư này cũng thật độc, lại có thể bức được tiềm năng thật sự của ngươi ra, cũng coi như cái chết có ích rồi. Cho nên ta cũng sẽ không dập tắt đường lui mà nó để lại. A a ha ha!
Thanh niên đó lại nhìn xuống dưới một cái, sau đó thân hình chợt lóe, biến mất ở nơi đó.
Giống như trước giờ chưa từng xuất hiện.
Phía dưới, Sở Mặc cũng không biết, Linh Thông Thượng Nhân vẫn luôn chú ý đến hắn. Dĩ nhiên, Linh Thông Thượng Nhân cũng khôngbiết Sở Mặc đã làm đạo Hắc Ngư biến mất trong cơ thể hắn, hơn nữa là biến mất hẳn!
Có lẽ, trên đời này vốn sẽ không có bất kỳ sinh linh nào có thể từ chối toàn bộ đạo hạnh của một Cự Đầu.
Nếu như ông ta có thể hiểu sâu Sở Mặc hơn thì có lẽ ông ta cũng sẽ không tự tin như vậy.
Mấy ngày sau, tinh - khí - thần cả người Sở Mặc lại lần nữa khôi phục trạng thái tột cùng như trước, thậm chí dường như có cảm giác tăng lên. Cảm giác này chỉ có trong lòng Sở Mặc mới biết rõ nhất. Nếu bây giờ hắn lại lần nữa đối kháng với loại Cự Đầu trọng thương như Bảo Bình, Sở Mặc nắm chắc một nửa, dưới tình huống mình bị trọng thương sẽ thành công đánh chết đối phương!
Tuyệt đối sẽ không chật vật như lần này nữa!
Sau đó, Sở Mặc thu hồi Thương Khung Thần Giám và Hỗn Độn Hồng lô. Tất cả 10 viên huyết nguyệt đều đang ngủ say giống như bị phong ấn. Sở Mặc biết, trước trận chiến đó, bọn nó đều tiêu hao quá lớn. Hỗn Độn Hồng Lô cũng giống vậy, dường như tử khí đang lan tỏa. Sở Mặc ngoắc tay thu hồi lại Thí Thiên.
Trở lại trong tay hắn, Thí Thiên truyền tới một cảm xúc vui sướng nhàn nhạt.
Chỉ có Thí Thiên vào lúc này vẫn duy trì lực lượng tuyệt đối, vẫn có thể cùng hắn sóng vai chiến đấu.
Sở Mặc hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi đi ra ngoài, đồng thời, hắn truyền âm cho lão đế vương:
- Ông ngoại, không cần lo lắng, cháu đã hoàn toàn khôi phục! Người yên tâm đợi cháu trở về đi!
- Cháu à, cháu bảo trọng!
Thần thức của lão đế vương chập chờn, từ tinh hà cách xa vô tận truyền tới trong tinh thần Sở Mặc.
Sở Mặc không nói gì nữa, không chùn bước đi về phía cửa vào của chiến trường Viễn Cổ.
Rất nhanh, Sở Mặc đã đi tới phạm vi cửa vào của chiến trường Viễn Cổ, một loại hấp lực to lớn trong nháy mắt đã truyền tới.
Sở Mặc không có chút xíu kháng cự nào, ngược lại mà phối hợp phát ra hấp lực, lấy tốc độ nhanh hơn mà xông về phía cửa vào chiến trườngViễn Cổ.
Đồng thời, Sở Mặc đã bắt đầu vận chuyển pháp lực đạo chẻ củi, toàn bộ cánh tay phải tràn đầy lực lượng mênh mông. Trên lưỡi đao Thí Thiên, tia huyết sắc đỏ tươi càng thêm đậm màu.
Tiếp đó, cảnh sắc trước mặt Sở Mặc biến đổi. Hắn tiến vào chiến trường Viễn cổ.
Một khắc sau đã có trên trăm công kích hung hãn đánh về phía hắn.
Sở Mặc cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt phát ra pháp lực đạochẻ củi.
Thí Thiên chém ngang một đao!
Keng!
Một ánh đao đỏ tươi như máu trong cả triệu dặm, có cả trăm thân ảnh đi ra.
Hư không lập tức bị chém ngang.
Tất cả bóng người bị ánh đao này chạm vào đều bị chia làm hai!
Tay cụt chân đứt, trong nháy mắt phủ đầy khắp nơi.
Huyết khí kinh người tràn ngập cả bầu trời. Tiếng hét thảm nổi lên từ bốn phía.
Cả hư không thoáng chốc lâm vào cảnh tượng như sắp tận thế.
Trước khi Sở Mặc tiến vào đã chuẩn bị xong công kích, cho nên, công kích của hắn dường như là đồng thời tấn công với công kích của đối thủ.
Sở Mặc hôm nay trừ phi là đụng phải Cự Đầu, dưới Cự Đầu, còn ai có thể ngăn cản được hắn?