[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 2079 : Hợp tác vui vẻ (2)

Ngày đăng: 05:44 22/08/19

Sở Mặc cười nhẹ:  - Đâu có, chỉ cần Cổ tiểu thư không chê ta cho cô lệnh bài Phong Thần thiếu hai người là tốt rồi.  Sở Mặc nói, thầm nghĩ trong lòng: Sau đó có thể sẽ ít hơn nữa!  Ngay cả là hợp tác, cũng nhất định phải thành lập trên cơ sở tự do và bình đẳng, không có bình đẳng, không có tự do, nói hợp tác sẽ làm cho người ta cười đến rụng răng.  Cổ Băng Băng nao nao, lập tức nhoẻn miệng cười, lắc đầu: - Đi thôi, chúng ta nên xuống xem một chút.  Sau khi tên tu sĩ Tổ Cảnh bị Sở Mặc một cước đá vào dòng sông thờigian, những cao tầng còn xót lại của mấy đại gia tộc trong Thương Cổ thành rốt cục đã tuyệt vọng. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ bên cạnh Cổ Băng Băng lại có một nhân vật kinh khủng như vậy giúp đỡ.  Đầu tiên là bức lui Toa Lan đạo tặc, hôm nay ra tay lần nữa đã hoàn toàn đánh cho họ phải tuyệt vọng.  Những người còn lại của mấy gia tộc đó đều từ bỏ việc chống cự.  Đầu hàng!  Đầu hàng! Đầu hàng!  Toàn bộ đầu hàng!  Một quý tộc nổi tiếng trong Thương Cổ thành bị phong ấn toàn bộ tu vi, trong nháy mắt đã trở thành tù nhân.  Toàn bộ quá trình không tới hai canh giờ.  Từ đầu đến cuối, Cổ Băng Băng cũng không tự mình ra tay, chỉ đứng cùng Sở Mặc trên hư không lẳng lặng nhìn. Ngoại trừ lần nguy cơ trước ra, Cổ Băng Băng vẫn biểu hiện tương đối bình tĩnh. Loại trấn tĩnh nàyngay cả Sở Mặc cũng hơi kính phục.  Mấy ngày nay hắn cũng không phải không hiểu gì. Trước khi Cổ Băng Băng tới, toàn bộ Thương Cổ thành cũng đã truyền ra đủ loại tin tức của Cổ Băng Băng. Từ trên xuống dưới Thương Cổ thành đủ kiểu không coi trọng Cổ Băng Băng. Bởi vì nàng không có khả năng có thể động tới những đại gia tộc đã thâm căn cố đế ở Thương Cổ thành, cũng không thể có cách gì với Toa Lan đạo tặc hung hãn được.  Ngược lại, Toàn bộ Thương Cổ Thành trước khi Cổ Băng Băng tới đều tràn đầy sự bi quan. Những đại gia tộc đó thật ra rất vui vẻ, cho rằng một tiểu nha đầu không chút kinh nghiệm tới là một kết quả hoàn mỹnhất. Nếu một lão gia có kinh nghiệm phong phú tới thì mới làm người ta đau đầu.  Kết quả là Cổ Băng Băng tới, đầu tiên là đánh lui Toa Lan đạo tặc thế công rào rạt, ngay cả thủ lĩnh của Toa Lan đạo tặc, người giống như thần trong lòng rất nhiều người như Toa Lan cũng đánh mất một tay ở đây. Cánh tay kia bây giờ còn đang lẳng lặng nằm trong hố lớn ngoài thành nữa.  Mặc dù ra tay không phải Cổ Băng Băng nhưng đó thì có làm sao? Bách tính trong Thương Cổ thành muốn là một kết quả mà thôi! Bọn họ chỉ muốn sống sinh hoạt yên bình.  Về phần người ra tay là ai, điều đó quan trọng sao? Một chút cũng không quan trọng! Bọn họ chỉ nhìn thấy rằng Cổ Băng Băng tới thì Toa lan đạo tặc liền bị giết chạy về.  Thế là đủ rồi!  Không nghĩ tới, vui mừng lớn hơn còn ở phía sau.  Cổ Băng Băng vậy mà có thể cứng rắn đến mức này, hạ lệnh tiêu diệt mấy gia tộc trong thành. Hành động này của nàng đoán là dưới cáinhìn của vô số người không khác gì điên rồi.  Nếu thật sự có thể diệt hết gia tộc đó, hoàn toàn đả kích được bọn họ nhưng Thương Cổ thành thì làm sao bây giờ? Toàn bộ Thương Cổ thành có tám phần mười sản nghiệp là nằm trong tay những gia tộc này. Những gia tộc đó một khi bị diệt, Thương Cổ thành hầu như cũng không khác gì bị sụp đổ.  Nhưng Cổ Băng Băng vẫn làm như vậy.  Không có một chút do dự ! Hơn nữa, nàng nhận được thắng lợi cuối cùng!  Thấy những thành viên nòng cốt trong mấy gia tộc đó toàn bộ bị phong ấn, trong nháy mắt áp giải ra ngoài Thương Cổ Thành, cả tòa thành. . . trong nháy mắt đã sôi trào.  Thương Cổ thành vô cùng lớn, trong thành có khoảng hơn một tỷ cư dân.  Ngẫm ra thì một tòa cổ thành chiếm diện tích lớn như vậy, tất cả mọi người đều hoan hô thì sẽ là cảnh tượng như thế nào? Tiếng hoan hô rung trời!  Dường như chấn động đến mấy ngày liền.  Những thành viên gia tộc đã đầu hàng, cả đám sắc mặt như tro tàn. Cho tới hôm nay bọn họ rốt cục đã hiểu, vốn là hình tượng của họ trong thành đã thối đến mức độ này rồi. Cho tới bây giờ, trong lòng rất nhiều người mới hối hận, trước đó bọn họ gieo “nhân”, sớm đã hoàn toàn mất đi nhân tâm của toàn bộ dân của Thương Cổ thành. Sau đó, hôm nay, “quả” xuất hiện, toàn bộ tâm của dân trong Thương Cổ thành trong nháy mắt đã chuyển tới người của Cổ Băng Băng. Mà tất cả là do tận tay họ dâng lên!  Mấy người của đại tộc thật sự rất nhiều, sản nghiệp cũng cực nhiều! Không nói khoa trương, nếu thực sự thanh lý toàn bố tài sản của những đại gia tộc đó không chỉ hoàn toàn có thể làm cho toàn bộ Thương Cổ thành rực rỡ hẳn lên, chí ít có thể giúp Cổ Băng Băng trong mấy năm hoàn toàn không cần lo về tài nguyên.  Nhưng đó. . . vẫn chỉ là tài phú mà mấy gia tộc đó biểu hiện ra trong Thương Cổ thành mà thôi, nếu đào sâu thì chắc chắn còn có thể đào được nhiều đồ hơn nữa. Sở Mặc và Cổ Băng Băng vào trong Lỗ gia - một trong những đại gia tộc lớn nhất trong Thương Cổ thành, nhìn những tài nguyên chưa kịp chở đi trong kho hàng của Lỗ gia cũng không nhịn được mà líu lưỡi. Những gia tộc thâm căn cố đế thật là có nhiều tài nguyên!  Cổ Băng Băng nhìn Sở Mặc, mỉm cười nói: - Thế nào?  Sở Mặc gật đầu, nhìn Cổ Băng Băng: - Mong chúng ta hợp tác vui vẻ.  Cổ Băng Băng cười tươi như hoa:  - Tiên sinh là ân nhân cứu mạng của Băng Băng, hợp tác giữa chúng ta nhất định sẽ vui vẻ không gì sánh được.  Chuyện đã như thế này chỉ còn các công việc sau cùng. Thiên Không lão tổ nói không sai. 48 tu sĩ trên Phong Thần Bảng có thể nói ngoại trừ mấy người Hầu Tử ra thì hầu như tất cả đều đã từng nắm trong tay một phương vũ trụ.  Những người như họ không phải chỉ biết ở nơi chỉ huy cao cao tại thượng, bọn họ đều đã từng là người ở tầng chót đi lên. Đối với quản lý một tòa thành như vậyLúc này cũng đã có người bắt đầu phát pháp chỉ chiêu mộ nhân tài, đưa ra đãi ngộ tương đương, đồng thời hứa hẹn chỉ cần làm tốt là sẽ có cơ hội trở thành một thành viên của gia tộc Cổ Thần.  Sức dụ dỗ của điều kiện này quá hấp dẫn, đủ loại lợi ích làm người ta vô cùng động tâm, dù sao đây cũng là thế giới của người tu luyện, tài nguyên tu luyện ai cũng cần. Chỉ cần cho tài nguyên tu luyện phong phú chắc chắn sẽ có người đồng ý làm việc cho ngươi. Nhưng điều cuối cùng này đã không chỉ làm người ta động tâm nữa, mà là làm người ta phải đỏ mắt!