[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 2089 : Trùng quan nhất nộ (1)

Ngày đăng: 05:45 22/08/19

- Vậy không phải xong rồi sao?  Sở Sở nói.  - Gì mà xong?  Lạc Phi Hồng nhướng mày, nghiêm túc nói:  - Người khác không làm được không có nghĩa là ta cũng không làm được.  - Được, vậy cho dù huynh có thể làm, nhưng huynh đã nghĩ tới một việc chưa? Lệnh bài Phong thần đó có liên quan trực tiếp tới thần cách, bao gồm cả Phong Thần Bảng nữa. Nếu ngày nào đó bị phá hủy, huynh nghĩ sẽ phát sinh biến đổi như thế nào?  Sở Sở nhìn thoáng qua Lạc Phi Hồng, yếu ớt nói.  - Điều đó theo như ta suy diễn, hẳn là không thành vấn đề.  Lạc Phi Hồng nói: - Gần đây ta vừa nhận được tin tức, tin tức này có ít nhiều liên quantới muội đấy.  - Dạ?  Sở Sở nhìn thoáng qua Lạc Phi Hồng.  Lạc Phi Hồng nói: - Bên Cổ Thần gia tộc gần đây có nhận người bên La Thiên Đại Vũ Trụ, nhận nhóm tu sĩ trên chiến trường Viễn Cổ. Vốn là có 50 người, nhưng kết quả chỉ còn 48 người xuất hiện ở Thông đạo.  - Ồ?  Sở Sở nghe thấy người bên La Thiên Đại Vũ Trụ thì trên mặt củanàng rốt cục cũng hơi động, nhìn Lạc Phi Hồng: - Sau đó thì sao?  Vẻ mặt Lạc Phi Hồng tỏ ra khoe khoang, vừa cười vừa nói: - Sau đó ta nghe được hai người ít đi đó, một người bị người kia giết chết! Hơn nữa chính là lúc mà thần cách xuất hiện bị người ta chém chết!  - Trời ơi. . . lúc đó rồi còn có người ra tay sao? Chẳng nhẽ không sợ sẽ xuất hiện dị biến à?  Sở Sở hơi giật mình. Tu sĩ ra tay giết người nguyên nhân rất đơn giản. Đơn giản là ân oán tình cừu mà thôi.  Có vấn đề là ở trên chiến trường Viễn cổ, dưới tình huống đã quyết định chỉ tiêu 50 người lại còn dám ra tay giết người, cái giá phải trả rất đắt! Lá gan cũng quá lớn rồi!  - Không hề sinh ra dị tượng nào!  Lạc Phi Hồng rất chắc chắn nói: - Vấn đề then chốt là người ra tay giết người ngay trước lúc giết đã tự chém mình một đao. . .  - Hả?  Vẻ mặt Sở Sở giật mình nhìn Lạc Phi Hồng: - Hắn có bệnh à?  - Hắn họ Sở, tên Mặc.  Lạc Phi Hồng nở nụ cười xấu xa nhìn Sở Sở: - Nói không chừng là thân thích của muội đó.  Sở Sở không nhịn được liếc trắng mắt: - Nói tin huynh nhận được! Dáng dấp của Sở Sở quả thực là vô cùng đáng yêu, Lạc Phi Hồng cũng phải hơi đờ ra.  Sở Sở trừng mắt, nói: - Huynh nhanh nói nốt đi, đừng có lằng nhằng, thừa nước đục thả câu thì cút cho muội!  - Ha ha Lạc Phi Hồng cười ha ha vài tiếng, lại nói tiếp, Sở Sở có thể đả động đến gã chính là do. . . tình yêu thật sự. Trừ Sở Sở ra, Lạc Phi Hồng chưa từng gặp phải người phụ nữ nào nói gã như vậy. Cho dù là đàn ông, dám dũng cảm nói với gã như vậy cũng hầu như không có.  - Ta nói, ta nói.  Thấy ánh mắt Sở Sở hơi đổi, Lạc Phi Hồng vội vàng nói: - Hắn tự chém một đao lên mặt trên của thần cách.  Sắc mặt của Sở Sở nhất thời trở nên nghiêm túc, nhìn Lạc Phi Hồng: - Thật sao? Vì sao hắn lại phải làm như vậy?  - Chuyện này chắc chắn là thật đó, đây là chuyện truyền ra từ trong Cổ Thần gia tộc. Nhưng vì sao hắn phải làm vậy thì ta cũng không biết. Ta nghĩ hắn đã sớm biết chuyện thần cách không ổn. Khi ở trong hư không, có quy tắc hạn chế nên ở trong vũ trụ này cơ bản không ai có thể nói ra chuyện này. Lạc Phi Hồng nói: - Vì sao Sở Mặc làm như vậy đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là. . . hắn thành công rồi!  - Thành công rồi?  Trong lòng Sở Sở nhất thời chấn động, dường như hơi vui mừng. Điều này làm nàng ấy cảm thấy hơi kỳ quái, chỉ có điều lại lập tức bình thường trở lại. Đã có người thành công chém vỡ thần cách của mình, như vậy hẳn là cũng có năng lực chém vỡ thần cách của người khác! Trong lòng nàng ấy chấn động hẳn là bởi nguyên do này?  Cũng chỉ có thể giải thích như thế. Nếu không, chẳng phải Sở Mặckia thật là thân thích của nàng? Tới từ kính tượng vũ trụ, họ của một người có thể giống với rất nhiều người khác. Cho tới giờ Sở Sở vẫn không nghĩ rằng một ngày kia nàng ấy có thể nhìn thấy người thân của mình tới từ thế giới kia.  Bởi vì mong muốn này thực sự quá xa vời.  - Đúng, hắn đã thành công rồi! Chỉ có điều bởi vì đã chém vỡ thần cách, chặt đứt liên hệ với Phong Thần bảng nên hắn cũng không vào Thông đạo mà là vào cửa đá, tám, chín phần mười đã bị đưa vào Hôi Địa.  Lạc Phi Hồng hơi tiếc nuối nói:  - Nếu như có thể gặp được người đó, ta nhất định xin hắn giúp muội chém thần cách của muội.  Trên mặt của Sở Sở cũng có vài phần tiếc nuối, lập tức lắc đầu nói: - Cho dù hắn có thể làm thì ta cũng sẽ không đồng ý.  - Vì sao?  Vẻ mặt Lạc Phi Hồng kinh ngạc nhìn Sở Sở.  - Bởi vì, ta không muốn hại người.  Sở Sở nhàn nhạt nói: - Huynh không cảm thấy năng lực có thể chém vỡ thần cách khôngnên xuất hiện trong Thông đạo này sao?  - Thì sao chứ?  Lạc Phi Hồng cười lạnh nói: - Ta vẫn nghĩ bằng vào những cổ tộc này hoàn toàn có năng lực bồi dưỡng thành viên và đệ tử của gia tộc, bồi dưỡng rồi cũng không kém nhiều so với những tu sĩ của đại vũ trụ đó. Vì sao lại không qua chiến trường Viễn Cổ bắt sinh linh sau đó khống chế họ? Sinh linh có thể tu luyện tới cảnh giới Thánh cảnh đều là con cưng của trời đất này. Bọn họ không nên mất đi sự tự do! Một tu sĩ mất đi sự tự do thật sự chẳng khác nào mất đi bản thân mình! Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Phi Hồng thậm chí khuôn mặt còn hơi kích động, Sở Sở ít nhiều thất thần, chỉ có điều lại lập tức nhẹ giọng nói: - Sau này lời nói như vậy tốt nhất là đừng đi nói lung tung.  - Ta mới không sợ. . . hả? Muội quan tâm ta sao?  Nhất thời vẻ mặt của Lạc Phi Hồng trở nên hài lòng, biểu hiện trên mặt nhìn qua thậm chí hơi nhảy nhót, nhe răng cười nói: - Sở Sở, ha ha Sở Sở, ta biết rồi, muội. . .  - Huynh câm miệng!  Sở Sở hung tợn nói, nhưng nhìn qua thì ít nhiều vẫn hơi lo lắng. Lạc Phi Hồng hài lòng như không nhìn thấy gì, nhìn Sở Sở nghiêm túc nói: - Sở Sở, muội yên tâm đi, qua thời gian nữa ta tự mình tới Hôi Địa.  - Hả? Huynh muốn đi Hôi Địa làm gì?  Sở Sở kinh ngạc hỏi.  - Ta đi tìm Sở Mặc, dù có lên trời xuống đất, ta cũng muốn tìm ra được hắn! Sau đó ta sẽ lấy bản mạng Nguyên Thần ra thề, tuyệt đối sẽ không bán đứng hắn, để hắn có thể giúp muội chém thần cách.  Vẻ mặt Lạc Phi Hồng nghiêm túc nói: - Dù sao khối lệnh bài Phong Thần đó đã đánh mất, chém thần cáchcũng không ai biết. Đến lúc đó, gia tộc nếu lại ép ta thì ta sẽ dẫn muội cao chạy xa bay! Bằng vào lực lượng của chúng ta, đến nơi nào mà chẳng sống được chứ?