[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 2108 : Linh hồn hoàn chỉnh (2)
Ngày đăng: 05:45 22/08/19
Miêu Đại Thánh nói tiếp:
- Vậy huynh có nhớ sau khi chúng ta trộm đào, Thái Thượng nói gì không?
Hầu Tử suy nghĩ, sau đó nói:
- Nhớ chứ. . Nói gì mà, đám nhóc trộm nhiều quả bàn đào vậy, thế mà lại thành ra chuyện tốt! Lợi cho các ngươi rồi!
Hầu Tử nói:
- Chuyện tốt? Nghĩa là nhận được linh hồn hoàn chỉnh?
Trong động phủ không ai nói gì! Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Những người ở đây, có ai không thông minh tuyệt đỉnh?
Chỉ cần manh mối ít ỏi như vậy, ai ở đây cũng có thể hiểu được rất nhiều chuyện!
Nhưng giờ, bọn họ đều phải giật mình!
Bởi vì chuyện này quá kinh người!
Ăn đào của cây đào già kia có thể bổ sung lại linh hồn? Nghĩa là gì? Nghĩa là chỉ cần tìm được cây đào già đó, chuyện hai người đối lập trong vũ trụ gặp nhau sẽ phải chết sẽ không cần lo lắng nữa!
Quá kinh khủng!
Có loại đào thần kỳ đến thế ư?
- Bình tĩnh, bình tĩnh. . !
Sở Mặc hít sâu, nhìn mọi người:
- Đợi Phi Hồng kiểm tra kỹ lưỡng đi đã. Mọi người đừng vui mừng sớm. Cứ cho là kiểm tra xong, sáu người họ đều có linh hồn hoàn chỉnh cũng chưa chắc là do ăn được đào. Cứ cho là do ăn đào thì chúng ta tìmcây đào già đó ở đâu?
Hầu Tử nói:
- Không sai. Thái Thượng tuy không nói nguồn gốc của cây đào già kia, nhưng ta đoán, Thái Thượng cũng rất tôn kính cây đào già đó. Nói cách khác, cây đào đó chưa chắc đã ở cảnh giới thấp hơn Thái Thượng. Nhưng nó lại để bọn ta hái đào, chắc là do nhìn thấy được nghĩa là có duyên? Nên tặng quả coi như là thưởng duyên?
Sáu huynh đệ gật đầu liên tục. Hôm nay, họ đã không còn là mấy nhóc con xấu xa. Tất nhiên hiểu được nhân quả.
- Dù sao, nếu có thể chứng minh chuyện này sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với toàn thế giới.
Sở Sở nói.
Nhưng trong lòng Sở Mặc vẫn suy nghĩ:Theo lời Hầu Tử, Thái Thượng lúc đó đã biết chuyện này rồi. Lấy sự từ bi của Thái Thượng, tại sao ông ta không làm gì cả? Hay là không thể làm? Không dám làm?
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của Sở Mặc, không hề nói ra.
Sau bao nỗ lực, Lạc Phi Hồng cũng kiểm tra xong sáu huynh đệ Đại Thánh. Đến phút cuối, Lạc Phi Hồng vẫn cố gắng kiểm tra nốt trong ánhmắt hi vọng của Hầu Tử. Chuyện này đối với Lạc Phi Hồng cũng là một sự tiêu hao rất lớn. Nhưng Lạc Phi Hồng không tức giận, trái lại trong ánh mắt của gã còn rất hưng phấn!
Thứ nhất, do gã vừa phát hiện một bí mật lớn. Thứ hai, dù kiểm tra như vậy rất tốn sức, nhưng đối với Luân Hồi Đại Đạo của gã cũng rất có lợi!
Bằng Đại Thánh, hoàn chỉnh. Ngưu Ma Đại Thánh, hoàn chỉnh. Miêu Đại Thánh, hoàn chỉnh. Tuyết Giao Đại Thánh, hoàn chỉnh. Côn Đại Thánh, hoàn chỉnh. Hồ Thiên Đại Thánh, hoàn chỉnh. Hầu Tử… Hoàn chỉnh! Bảy người từng ăn đào của cây đào già kia, linh hồn đều ở trạng thái hoàn chỉnh!
Ba hồn, bảy vía, hoàn mỹ làm người ta kinh ngạc!
Nhất là hồn phách của Hầu Tử, có thể là do nó là người đối lập, không những hoàn chỉnh ba hồn bảy vía, mà sức mạnh hồn phách cũng cường đại chưa từng thấy!
Trừ hồn phách của Sở Mặc là Lạc Phi Hồng không thể xem nổi, thì hồn phách của Hầu Tử là mạnh nhất!
- Đây chắc chắn là một phát hiện to lớn!
Lạc Phi Hồng hưng phấn nói:
- Dù bây giờ chưa thể hoàn toàn xác định đây là hiệu quả của cây đào già, nhưng tính tỷ lệ, nếu như các ngươi chưa gặp kỳ ngộ gì, khả năng này chiếm đến chín phần mười!
Cổ Băng Băng nghiêm túc nói:
- Ta lấy bản mạng Nguyên Thần để thề, những gì hôm nay nghe thấy, nhìn thấy, không bao giờ nói ra ngoài. Nếu vi phạm, hồn bay phách tán, trọn đời không được siêu sinh!
Lúc này, tất cả những người kia đều sực tỉnh, tất cả đồng thanh ở đâylập lời thề.
Chuyện này thật sự rất quan trọng!
Quan trọng như khả năng trảm thần cách của Sở Mặc vậy!
Không nói ngoa, biết được hai bí mật này, trong tương lai, liên minh của họ chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ lớn mạnh!
Vượt qua các cổ tộc kia hay không chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi! Nhưng điều kiện đầu tiên, là bây giờ phải giữ bí mật! Không thể để lộ ra ngoài, nếu không, tất cả đều sẽ chết hết!
Kể cả dòng chính của các cổ tộc như Lạc Phi Hồng và Cổ Băng Băng cũng không tránh khỏi!
Cho nên, ai cũng cần lập lời thề, kể cả Sở Mặc. Khi mọi người đã thề xong, Sở Sở nói:
- Hầu ca ca, có thể tìm được vị Thái Thượng kia không?
Hầu Tử ngẩn người, lập tức gật gật đầu:
- Thái Thượng rất khó tìm được, theo như ta biết, chắc là trấn thủ ở nơi nào đó của Thông đạo, nhưng. . cũng chỉ là suy đoán của ta thôi. Có thể tìm được hay không, ta cũng không dám chắc chắn, nhưng cũng có thể thử xem.
- Tốt rồi. Chuyện này phải nhờ Hầu ca ca rồi. Sở Sở cười ngọt ngào, thật lòng cảm ơn.
Hầu Tử ngượng ngùng gãi đầu:
- Ta nói trước, không chắc tìm được ông lão đó đâu. Dù tìm được cũng không chắc cây đào già kia sẽ ở cùng lão. Nhưng ta sẽ cố gắng.
- Chuyện này cố gắng hết sức là được.
Sở Mặc nói:
- Nếu chỉ đơn giản như vậy thì vấn đề đã được giải quyết lâu rồi. Nhưng chuyện này trước giờ vẫn không thay đổi. Có lẽ nó phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng. Mọi người đều gật đầu.
Sau đó, họ cùng tụm lại, bàn bạc kế hoạch sau này.
Chủ yếu là Sở Sở và Cổ Băng Băng nói, mọi người nghe, thỉnh thoảng bổ sung vài lời.
Bàn bạc suốt một đêm, đến bình minh hôm sau cũng coi như xong xuôi.
Lạc Phi Hồng dẫn Sở Sở trở về Lạc Thủy gia tộc. Họ đã rời đi quá lâu, cần phải trở về rồi. Nhất là Lạc Phi Hồng, nếu không. . rất dễ làmngười ngoài nghi ngờ.
Sáu Đại Thánh cũng nhận được kết quả như ý. Vì theo Lạc Phi Hồng phỏng đoán, sau này dù họ nhìn thấy người đối lập mình cũng không xảy ra chuyện gì cả. Vì hồn phách của bọn họ đã hoàn chỉnh rồi.
Kết quả này đối với sáu người đối lập chắc chắn cũng là kết quả đáng mơ ước rồi.
Tất nhiên, phỏng đoán của Lạc Phi Hồng còn phải xem xét nhiều. Trước mắt, không nên mạo hiểm gặp mặt nhau làm gì. Lạc Phi Hồng và Sở Sở từ biệt rồi rời đi. Trước khi đi, Sở Sở còn kéo kéo tay Sở Mặc, lưu luyến không dứt.
- Ca, huynh phải giữ gìn sức khỏe, cẩn thận. Tuy huynh rất mạnh mẽ, nhưng trên đời còn có nhiều người mạnh mẽ hơn huynh!
Sở Mặc gật đầu:
- Ta sẽ chú ý giữ gìn sức khỏe.
- Cố gắng tìm được hai chị dâu của muội nữa.
Sở Sở khẽ cười:
- Cổ Băng Băng cũng là người tốt…Sở Mặc nhìn nàng một cái:
- Chuyện người lớn muội quan tâm làm gì!
- Hừm, nói đến tuổi tác, ta còn lớn hơn huynh!
Sở Sở không nhịn được mà nói một câu hờn dỗi, trừng mắt với Sở Mặc một cái, sau đó cười mãi không dứt. Sau khi phất tay với đám Cổ Băng Băng thì, bay đi cùng Lạc Phi Hồng, thoáng cái đã biến mất.