[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 2136 : Lấy oán trả ơn?

Ngày đăng: 05:45 22/08/19

Nhưng suy nghĩ kỹ thêm, chuyện thế này cũng không phải là trò đùa của Sở Mặc và Linh Thông Thượng Nhân. Dù bàn bạc ra sao, bố trí thế nào, cuối cùng… cũng vẫn là kết quả giống nhau mà thôi. Con ưng khổng lồ màu lam cùng những sinh linh quyết đi theo Sở Mặc khi gặp trên đường kia đều đang tụ tập trong Tú Thủy Sơn Trang, đối với nơi xa lạ này đều cảm thấy rất tò mò.  Giống vậy, những người trong Tú Thủy Sơn Trang cũng rất tò mò về những sinh linh đến từ bên ngoài này. Hai bên rất nhanh đã tiếp xúc với nhau. Nếu họ đều là những tộc người bên ngoài kia, lúc này có khi đề phòng lẫn nhau còn nhiều hơn.  Trong tiểu thế giới, vẻ đau đớn trên mặt Linh Thông Thượng Nhân càng ngày càng rõ ràng. Thần cách của ông ta đã ăn sâu bén rễ qua vô số năm tháng.  Tuy mỗi một lần luân hồi đều có một thần cách mới sinh ra, nhưng trong đời này Linh Thông Thượng Nhân cũng đã sống quá quá lâu.  Cảnh giới của ông ta cũng quá cao!  Trước đây, dù đã dùng đủ mánh khóe để lừa gạt thần cách nhưng sức chống đỡ của thần cách trong đầu ông ta cũng hoàn toàn hơn hẳn những sinh linh Tổ cảnh khác.  Sắc mặt Sở Mặc cũng bắt đầu trở nên tái nhợt. Hắn tiêu hao quánhiều!  Số lượng lớn Đại dược đỉnh cấp bắt đầu bay vào trong miệng của hắn, các loại đan dược đã luyện chế xong cũng uống vào liên tục, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ tiêu hao.  May là trong cơ thể hắn còn có bảy viên Tinh thần, còn có vài cây nhỏ, khi đến lúc mấu chốt vẫn sẽ dành cho Sở Mặc trợ giúp lớn nhất.  Mắt thường thấy được sắc mặt Sở Mặc từ trắng chuyển đỏ, lại từ đỏ chuyển thành trắng. Trong toàn bộ quá trình, bên tiểu thế giới yên tĩnh không có lấy một âm thanh. Hoàn cảnh lúc này nhìn qua thật sự kỳ quái như vậy.  Một đống lớn pháp khí đủ loại đủ dạng treo ở khắp nơi áp chế toàn bộ số mệnh của tiểu thế giới.  Một thanh niên tóc trắng vung thanh đao có vẻ vô cùng sắc bén trong tay, chém mạnh về phía một lão già tiên phong đạo cốt, trong chốc lát đã chém được mấy trăm ngàn đao!  Toàn bộ quá trình đều diễn ra liền mạch, tiêu hao của Sở Mặc cũng càng lúc càng lớn. Cuối cùng, Sở Mặc cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhưng mảnh vỡ thần cách trong tinh thần của Linh Thông Thượng Nhân cũng ngày càng ít đi!  Ha!  Tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý mà Sở Mặc chủ động vận hành bắt đầu hấp thu hàng loạt tinh khí bên trong tiểu thế giới. Đây cũng là chuyện đã chuẩn bị xong từ trước.  Trong tiểu thế giới này của Linh Thông Thượng Nhân chứa một lượng tinh khí lớn đến mức khó có thể tưởng tượng, theo tâm pháp củaSở Mặc không ngừng vận hành, toàn bộ tinh khí đều ùa đến phía Sở Mặc.  Những mảnh vỡ thần cách trong tinh thần của Linh Thông Thượng Nhân cuối cùng cũng bị Trảm Đạo chém sạch sẽ!  Ngay cả những mảnh vỡ vô cùng nhỏ cũng bị cây đao Trảm Đạo hóa thành hấp thụ.  Vào thời khắc mọi thứ kết thúc, Sở Mặc không hề giữ một chút hình tượng phong độ nào, đặt mông ngồi trên mặt đất, toàn bộ cơ thể cũng đã mệt đến tê liệt, không hề nhúc nhích. Linh Thông Thượng Nhân thì yên lặng đứng một chỗ, dường như đang cảm thụ cái gì đó. Sau một lúc lâu, y chậm rãi mở hai mắt ra. Trong đôi tròng mắt có tinh quang vô tận lóe lên, nhìn qua đúng là chói mắt hết sức. Y nhìn về phía Sở Mặc đang ngồi bệt dưới đất, tinh quang dần dần thu lại, cuối cùng lại hóa thành cực kỳ ôn hòa.  - Nhóc con, cám ơn cậu.  Y nói.  - Được rồi.  Sở Mặc gật đầu.  - Ừm, cậu đã rất mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi ở đây cho thật tốt đi đã!  Linh Thông Thượng Nhân nói, tay nhẹ vung lên, những pháp khí trong hư không kia trong nháy mắt biến mất. Sau đó, thân hình của y cũng biến mất.  Sở Mặc hơi cau mày, cảm thấy có điều bất thường, liền lập tức đứng lên muốn rời khỏi tiểu thế giới này.  Đúng lúc đó, “ông” một tiếng, vô số pháp trận trong toàn bộ tiểu thế giới liền sáng lên!  Một sắp xếp thô sơ đơn giản như thế lại có tác dụng không ngờ! Tất cả pháp trận đều chồng lên nhau, phát ra uy áp vô tận khiến Sở Mặc bị áp chế ở một chỗ, đến cả đi đứng, cử động… đều vô cùng khó khăn!  Sở Mặc sửng sốt, tức giận quát lên: - Người có ý gì đây?  Thần niệm của Linh Thông Thượng Nhân chậm rãi truyền đến: - Năng lực của cậu quá nghịch thiên, nếu xuất hiện thế gian chắc chắn sẽ gây nên đuổi giết vô cùng thảm khốc. Nhóc con, ta chỉ muốn tốt cho cậu thôi! Chuyện cậu phải làm, ta chắc chắn sẽ giúp cậu hoàn thành. Khi trở về, ta sẽ đưa những người đó đến gặp cậu, cậu chỉ cần giúp bọnhọ trảm thần cách thôi, những việc khác để ta thay cậu chống đỡ!  - Linh Thông Thượng Nhân, ông lấy oán trả ơn sao?  Sở Mặc lạnh giọng nói.  - Nhóc con, có rất nhiều chuyện không hề đơn giản như cậu nghĩ. Ta không hề có ác ý, cậu đừng hiểu lầm.  Âm thanh của Linh Thông Thượng Nhân vẫn rất ôn hòa như trước.  - Hiểu lầm?  Sở Mặc cười lạnh một tiếng, lúc này hắn cũng đã bình tĩnh hoàn toàn, trên mặt nở nụ cười mỉa mai vô cùng. Hắn thầm nghĩ:  - Ta thật là khờ, một người có thể sắp đặt một âm mưu vạn cổ đến nay làm sao có thể là một người lương thiện đây?  - Đúng vậy, là hiểu lầm.  Thần niệm của Linh Thông Thượng Nhân tiếp tục truyền đến.  - Đừng làm tổn thương Tiêu Vũ và Y Y.  Sở Mặc thở dài nói.  - Hai nàng là con gái của ta, tại sao ta lại làm chúng nó tổn thương?  Thần niệm của Linh Thông Thượng Nhân truyền đến: - Cho dù cậu có tin hay không, ta cũng không hề lừa cậu, những gì tanói với cậu đều là sự thật. Với tính tình của cậu, nếu để cậu rời khỏi đây sợ rằng chẳng mấy chốc cả Thông đạo sẽ biết đến năng lực này của cậu. Đến lúc đó, toàn bộ cổ tộc sẽ đuổi giết cậu. Hai cô con gái của ta sẽ phải gánh chịu hậu quả! Cho nên, nhóc con, cậu phải im lặng chờ đợi ở đây, tĩnh tâm tu luyện! ! Bên trong tiểu thế giới này có tinh khí vô tận, là điều kiện tốt cho cậu tu luyện. Có lẽ sẽ cô đơn trống vắng, nhưng sẽ… có lợi ích lớn đối với cậu!  Sở Mặc lúc này cũng đã bình tĩnh lại. Dù Linh Thông Thượng Nhân có thiện ý hay ác ý, nhưng việc y giam cầm hắn vẫn là chuyện thật như sắt thép, không cần phải cãi cọ thêm nữa. Sở Mặc hơi nhắm mắt lại, việc làm này của Linh Thông Thượng Nhân khiến ác ý hắn dành cho thế giới này lại càng thêm rõ ràng hơn mấy phần. Hắn chợt nhớ tới lời Linh Thông Thượng Nhân từng nói về Phật Đà.  - Có lẽ là đang cố ý trốn ta?  Trốn ông để làm gì? Chẳng lẽ Phật đà lại sợ ông sao? Hay là trốn ông… vì không muốn thấy ông?  Sở Mặc khẽ thở dài. Chúng sinh đều phải trải qua khổ đau?  Đều là tự mình rước vào.  Bên ngoài.  Tú Thủy Sơn Trang.