[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 2175 : Treo trên cột cờ hoa sen
Ngày đăng: 05:46 22/08/19
Các đệ tử trong cổ tộc dù có nhiều người từng nắm giữ người ở Phong thần bảng căn bản không quá để ý đến vấn đề này. Bọn họ cảm thấy vị Sở công tử cái thế vô song kia là một thiên tài, một vị anh hùng chân chính. Đến Thái thượng lão tổ trong cổ tộc cũng không có biện pháp thay đổi nhận thức này. Không ai biết nó hình thành từ khi nào. Có thể nguyên nhân vì các gia tộc quá lớn, đa số các đệ tử trong gia tộc không quá gắn bó với gia tộc mình theo.
Mà sự thật cũng đúng như vậy.
Nếu một gia tộc chỉ có hơn mười miệng ăn thì sẽ cực kỳ đoàn kết. Thi thoảng có chút mâu thuẫn nhưng chỉ là vấn đề nội bộ thôi. Nếu có mấy trăm người, chỉ cần phân công rõ ràng, công bằng hợp lý thì cơ bản vẫn sẽ nhất trí quan điểm đối ngoại, bảo vệ lợi ích cho gia tộc. Nhưng nếu một gia tộc có cả trăm tỉ người thì khác. Nhiều người như vậy, sẽ cần đến rất nhiều đất đai. Chín mươi chín phần trăm số họ không biết hết nhau.
Sao có thể hy vọng tất cả các đệ tử trong gia tộc lớn thế đều yêu quý gia tộc mình chứ. Căn bản là chuyện bất khả thi.
Nên có một số việc không thể nói được. Đông Phương Thắng rất muốn nói ra chân tướng nhưng không thể, cũng không dám và càng không biết nói thế nào. Nếu nói, gia tộc sẽ tan nát.
Đối mặt với đoàn trưởng lão đông như kiến đang bay đến, ĐôngPhương Thắng trực tiếp xoay người, phân phó:
- Người nào cũng không gặp.
Trên tầng trời cao vẫn thi thoảng truyền đến tiếng gào thét gầm rú của Đông Phương Hằng Thái.
Mà lúc này, Sở Mặc đã về phế tích Vương tộc Sở thị. Tay của hắn vẫn đang cầm đầu của Đông Phương Vân Lạc.
Có nói cũng chưa chắc có ai tin, một Thái thượng, Cổ tổ của một gia tộc, chúa tể trong thông đạo lại rơi vào thảm cảnh như thế này. Lỗ thủng trước ngực đã bị Sở Mặc vận chuyển huyền công khôi phục lại, nhưng vẫn còn sẹo. Sở Mặc không muốn để cho mọi người lo lắng nên tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn hiểu, hắn dễ dàng vặt đầu Đông Phương Vân Lạc như thế hoàn toàn dựa vào vị tọa trấn phương đông kia giúp một tay. Còn vì sao vị kia và Phật đà lại giúp hắn thì Sở Mặc cũng không rõ. Dù hắn đã thức tỉnh ký ức đời trước nhưng không phải chuyện gì cũng hiểu hết.
Hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Có hai vị tiền bối hỗ trợ, dù cả thế gian này trở thành kẻ địch thì cũng làm sao đâu? Hắn không buồn để ý. Đám người Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y đã sớm đứng trên dải đất trong di tích chờ Sở Mặc. Thấy hắn trở về, trong tay lại còn cầm một đầu lâu, cả đám không dám tin vào mắt mình nữa.
Tuy cái đầu kia bị Thương Khung Thần Giám phong ấn nhưng nhìn luồng không khí dao động xung quanh, cộng thêm sinh cơ nguyên thần mạnh mẽ nhắc mọi người biết rằng đây là đầu lâu của một Thái thượng.
Đây là sự thật sao, thật là đầu lâu của Thái thượng sao?
Cảm đám bị chấn động. Ngay cả hầu tử cũng không khỏi giật mình, đôi hỏa nhãn kim tinh lóe sáng. Mới vừa rồi tí nữa thì bọn họ xông ra. Nhưng không nghĩ chiến đấu lại kết thúc nhanh như thế.
Đám người Thiên Không lão tổ không biết Sở Mặc được Thái Thượng Vô Cực hỗ trợ nên sự rung động lớn hơn người khác rất nhiều.
Trước ở sào huyệt của Toa Lan đạo tặc bọn họ đã biết chiến lực của Sở Mặc rất khủng bố. Nhưng cũng không khủng khiếp như bây giờ.
Khi đó, hắn phá hủy được thân thể của một sinh linh nhưng lại để nguyên thần của đối phương chạy thoát. Giờ mới bao lâu chứ? Thế mà hắn đã mạnh vậy rồi. Đây còn là người nữa không? Đúng là yêu nghiệt.
Sở Mặc cầm đầu của Đông Phương Vân Lạc, tiến vào giữa phế tích của Sở thị, từ tốn nói:
- Nhìn thấy không, năm đó chính các ngươi đã làm nơi này thành như vậy. Hiện tại, ta chỉ đòi lại món nợ này thôi. Ngươi là người đầu tiên. Cứ yên tâm đi, sau này sẽ có rất nhiều người đến làm bạn với ngươi.
- Tiểu súc sinh, có bản lĩnh thì giết ta đi, chớ có làm nhục ta.
Tuy bị phong ấn nhưng Đông Phương Vân Lạc vẫn rất cường ngạnh, lão hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Bị nhiều người vây xem khiến lão muốn tự sát.
- Giết ngươi á? Yên tâm, sớm muộn gì ta cũng thành toàn cho ngươi.
Sở Mặc nói.
Đông Phương Vân Lạc cảm thấy thật nặng nề, lão không hề hoài nghi lời Sở Mặc nói. Vị Sở công tử này tài giỏi giống hệt trăm vạn năm về trước, chẳng qua khi đó người kia đơn thuần hơn nhiều thôi. Người sinh ra trong Vương tộc Sở thị không trải qua nhiều chuyện tang thương của thế gian nhưng trong lòng luôn có tinh thần trọng nghĩa mãnh liệt.
Từ trước đến giờ, Đông Phương Vân Lạc vẫn khinh thường kiểu người trọng nghĩa như vậy. Nhưng giờ đây, lão thật sự hy vọng Sở công tử trước mắt có thể có cái loại tinh thần trọng nghĩa như năm đó.
Muốn báo thù sao? Giết ta là được, không cần phải mang đầu lâu của ta đi làm nhục ta như vậy. Ngươi không cảm thấy như thế quá thiếu đạo đức sao? Đông Phương Vân Lạc điên cuồng gào thét trong lòng nhưng Sở Mặc không để ý đến lão.
Sau khi đi vào, Sở Mặc nhìn mỗi người một cái, khẽ gật đầu, sau đó phất tay một cái. Một cây cột to lớn bằng sắt đột nhiên hiện ra, cao phải đến hơn vạn trượng, đứng sừng sững ở biên giới của phế tích.
Cột sắt không cao to lắm nhưng nó đứng sừng sững một chỗ như cột cờ, được phép tắc đại đạo bao quanh, nhìn rất vững chắc.
Sở Mặc chậm rãi bay lên, sau đó trực tiếp cắm đầu của Đông Phương Vân Lạc lên cột.
- Tiểu súc sinh, ngươi khinh người quá đáng.
Đông Phương Vân lạc chửi ầm lên.
Sở Mặc không nói chuyện, bắt đầu khoanh chân ngồi bên cạnh, bắt đầu luyện hóa đầu lâu của Đông Phương Vân Lạc.
Đầu tiên, Sở Mặc dùng Hỗn Độn Hồng Lô đặt dưới đầu, sau đó đem Tam muội chân hỏa để phía dưới Hỗn Độn Hồng Lô.
Ngọn lửa cháy hừng hực. Hỗn Độn Hồng Lô tản ra một sức mạnh huyền diệu quấn quanh đầu của Đông Phương Vân Lạc, dần dần kéo ra lực tinh thần trong đầu lão. Đông Phương Vân lạc hét lên, tiếng hét vang vọng khắp phế tích khiến mọi người sợ hết hồn, mặt trắng bệch.
- Đúng là nghịch thiên, lại dám luyện hóa đầu của tu sĩ Thái thượng.
Thiên Không lão tổ hoảng sợ thì thào.
Thái thượng có lẽ là cảnh giới mà tất cả các tu sĩ đều mong hướng tới. Nó tượng trưng cho chí cao vô thượng ở thông đạo. Bất cứ một tu sĩ Tổ cảnh nào đều muốn tiến đến bước này. Nhưng vô hạn năm tháng qua đi, anh tài vô số, nhưng chẳng mấy ai thành được Thái thượng. Bọn họ như chúa tể, sống cả ở hiện tại, tương lại, thọ nguyên vượt qua vạn năm, trải qua vô số luân hồi nhưng không chết hẳn, là sự tồn tại cấp cao nhất ở thế gian này. Bọn họ mới thật sự là đầu lĩnh. &