[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 2205 : Cực kỳ bi thảm

Ngày đăng: 05:46 22/08/19

Ở di chỉ của vương tộc họ Sở lại thật sự tồn tại một pháp trận thần bí mạnh mẽ đến mức có thể giết chết Thái Thượng!  Chuyện này lại là sự thật!  Lão đã rất cẩn thận rồi. Lão thậm chí không hề chủ động đi tìm SởMặc ở bên cổ tộc họ Triệu, mà muốn dùng chút thủ đoạn: trước tiên phải khống chế được những người thân và người bạn của Sở Mặc, sau đó coi đây như là điểm yếu, thử đánh với Sở Mặc một trận.  Nếu như đạo hiệu khủng bố của Thái Thượng Vô Cực không vang lên trong đầu gã, như thế… Chứng tỏ rằng sự can thiệp của Thái Thượng Vô Cực chỉ đối với người trong mười ba cổ tộc mà thôi!  Nếu thế, cứ coi như lão không thể chiến thắng Sở Mặc, nhưng chỉ cần rời khỏi nơi này, truyền tin tức này ra ngoài, tin chắc không được bao lâu mười ba cổ tộc trong Thông đạo sẽ bày ra trước mặt những TháiThượng khác ít nhất một phần ba tài nguyên của cổ tộc!  Nhóm Cổ Tổ của mười ba cổ tộc thậm chí sẽ uy bức lợi dụ, hai bút cùng vẽ, khiến cho những Thái Thượng khác ra tay vì mười ba cổ tộc bọn họ.  Thái Thượng trong mười ba cổ tộc chỉ có lúc đối mặt với Sở Mặc mới bị Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng cảnh cáo, nhưng lúc đối mặt với người khác… thì không.  Cho nên, Hứa Thiên Khiếu cũng đã an bài thật tốt. Lão thật sự không muốn cùng vị Sở công tử có một không hai trong truyền thuyết kia đánhmột mất một còn. Không cần thiết phải như thế.  Nhưng bây giờ, lão cơ bản chưa kịp nhìn thấy Sở công tử đâu thì đã mất đi toàn bộ chỗ dựa, thậm chí còn bị giết công khai tại chỗ này. Điều này hoàn toàn là một chuyện lão không thể tiếp nhận nổi.  - Ta không có ác ý! Dừng lại… dừng lại pháp trận này đi! Pháp trận loại này chắc chắn tiêu hao một lượng tài nguyên kinh khủng, kẻ thù của các ngươi… là mười ba cổ tộc, không cần lãng phí sử dụng với ta!  Thần niệm cường đại của Hứa Thiên Khiếu truyền ra ngoài.  Nhưng Thủy Y Y đang điều khiển pháp trận cũng giống Sở Mặc, tính cách quật cường, cơ bản sẽ không nghe lời Hứa Thiên Khiếu nói mà tiếp tục điều khiển pháp trận tiến hành tuyệt sát Hứa Thiên Khiếu.  Đã hoành hành không hề cố kỵ xông vào cửa thành của bọn họ, còn dám nói mình không có ác ý? Muốn lừa gạt ai? Thủy Y Y cũng cảm thấy thật quá ngây thơ rồi!  Sở Mặc đã từng nói, khởi nguồn năng lượng của tòa pháp trận này là cả mạch đất của Thông đạo!  Đừng nói là tru diệt một Thái Thượng Cổ Tổ, dù giết một trăm người cũng sẽ không khô kiệt! Hứa Thiên Khiếu thật sự là bi thảm rồi, đến mặt của Sở công tử cũng không được thấy lại sắp phải gặp kiếp nạn lớn.  Lúc này, phía xa nơi chân trời truyền đến dao động nhàn nhạt. Một bóng người nhanh đến khó mà tin nổi đang bay đến bên này, không đến thời gian một lần hít thở cũng đã xuất hiện ở đây.  Sở Mặc toàn thân áo đen, đầu tóc bạc trắng, trên khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng kia có băng lãnh vô tận.  Đúng là có người đã thừa dịp không có hắn ở đây mà dám động vào người bên cạnh hắn. Nhưng sau khi về đến đây hắn cũng đã yên lòng, nhìn thoáng qua Thủy Y Y và Kỳ Tiêu Vũ mang ý khen ngợi, sau đó đưa mắt nhìn về phía dưới, trong pháp trận.  Hứa Thiên Khiếu lúc này đã khổ không thể tả. Thân thể lão càng ngày càng nhiều những vết sẹo sâu bắt đầu chảy ra rất nhiều máu, nhiễm đỏ áo lão, nhìn qua thật sự chật vật không gì bằng.  Nhưng lúc này Hứa Thiên Khiếu cũng đã nhìn thấy bóng người kia, lơ lửng trên trời, toàn thân áo đen, đầu tóc bạc trắng, chính là đặc trưng của vị Sở công tử có một không hai trong truyền thuyết. Nhưng lòng của Hứa Thiên Khiếu ngay sau đó lại rơi xuống đáy cốc, vì bên hông Sở Mặc đang giắt bốn cái đầu người! Cho dù là cách một pháp trận, cho dù thân thể lão gần như sắp tan vỡ, Hứa Thiên Khiếu liếc mắt một cái đã có thể nhận ra lai lịch của bốn cái đầu kia!  Bốn Thái Thượng Cổ Tổ của cổ tộc họ Triệu!  Bọn họ… lại có thể cứ thế mà gặp nạn!  Bây giờ mới được bao lâu!  Hứa Thiên Khiếu lúc này đã hối hận đến mức không còn gì hơn. Người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà toi.  Lão vẫn luôn cho rằng, mình là chúa tể của thế giới này, chắc chắn sẽ không gặp cảnh như thế.  Nhưng ngày hôm nay, lão đã hiểu, lão dù sao cũng không phải là thần, cũng không phải là tiên… Mặc dù có thể luân hồi muôn đời, bất tử bất diệt, nhưng cũng vẫn… có thể gặp phải đại kiếp!  Giống như vị vương giả từng tối cao không ai bằng trên vùng đất này vậy. Dù đã nghiên cứu ra thần vật nghịch thiên như Phong Thần Bảng mà vẫn không thể tránh khỏi kiếp nạn. Hứa Thiên Khiếu nhìn thoáng qua Sở Mặc, tính cố gắng nốt lần cuối. Lão liền phân thân thành hàng tỉ người, đánh từ bốn phương tám hướng của pháp trận. Cùng lúc, lão phát ra âm thanh to lớn ầm ầm truyền đi: - Trên phế tích vương tộc họ Sở có pháp trận mạnh nhất! Cường giả Thái Thượng không phải của mười ba cổ tộc khi chống lại Sở Mặc… Sẽ không phải chịu công kích của hai vị kia!  Rầm rầm rầm!  Âm thanh của lão truyền tới phương xa vô cùng vô tận, đúng là đã được một vài người nghe được. Sau đó, với cường độ không thể tin nổi truyền đến từng vị Thái Thượng Cổ Tổ trong cả Thông đạo. Lúc này, Sở Mặc nhìn Thủy Y Y, truyền âm ý bảo nàng tạm ngưng vận hành pháp trận.  Thủy Y Y dù có chút khó hiểu nhưng vẫn nghe lời không điều khiển tòa pháp trận đó nữa, sau đó nhìn Sở Mặc.  Hứa Thiên Khiếu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng gặp nạn. Lão hoàn toàn không nghĩ đến pháp trận lại đột nhiên dừng lại. Nhưng phản ứng của lão cũng nhanh nhẹn khó tin. Lão không tìm cách chạy trốn… Mà xông đến phía Thủy Y Y và Kỳ Tiêu Vũ.  - Tiện nhân! Hứa Thiên Khiếu muốn đoạt lại bảo bối của mình, cũng muốn hoàn toàn không chế hai đứa con gái kia.  Lão tuy đã bị thương nặng nhưng vẫn ngoan cố không cho là chỉ bằng vào Sở Mặc lại có thể uy hiếp trí mạng đến lão.  Trong mắt Sở Mặc lóe lên tia sáng lạnh, trong nháy mắt liền xuất hiện trên đường Hứa Thiên Khiếu phải đi qua.  Sau lưng Kỳ Tiêu Vũ đã sử dụng giáp xác Huyền Vũ, giáp xác Huyền Vũ liền ầm ầm phóng đại vô số lần, bao phủ mọi người ở phía sau trong phạm vi phòng ngự! Việc này, dù là Hứa Thiên Khiếu trước nay đều chưa bao giờ làm được.  Hứa Thiên Khiếu tức giận suýt nữa ói máu, nhưng đôi mắt lão lại gắt gao nhìn Sở Mặc, trong ánh mắt có vũ trụ to lớn mênh mông… bị hủy diệt trong nháy mắt!  Lão ra tay!  Không cố kỵ chút nào, ra tay!  Bởi vì lão thấy, dù là Thái Thượng Vô Cực hay là Phật Đà VôLượng ở phương Tây cũng sẽ không can thiệp vào việc lão sẽ làm.  Nhưng lão sai rồi.  Trong nháy mắt khi lão ra tay với Sở Mặc, một đạo hào liền nổ tung trong tinh thần của lão!