[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 2261 : Một khắc cũng không chờ (1)

Ngày đăng: 05:47 22/08/19

- A a a a, nhưng bây giờ lại phải đợi năm trăm năm nữa! Năm trăm năm đấy!  - Năm trăm năm cũng không phải là dài… - Không đâu… Năm trăm năm là quá dài rồi, một khắc ta cũng không muốn chờ, ta muốn hoàn toàn tiêu diệt hắn ngay bây giờ!  Đáng tiếc, mặc cho bọn họ điên cuồng rít gào giận dữ, điên cuồnggầm thét đi nữa cũng không thể làm gì cả.  Tòa pháp trận này bọn họ thật sự là không thể phá nổi.  Trừ Thái Thượng Cổ Tổ, những sinh linh trong Thông đạo khác không ai biết có chuyện gì đã xảy ra. Mấy tên Thái Thượng Cổ Tổ trong gia tộc Hàn Băng và gia tộc Lạc Thủy tất nhiên sẽ không đời nào nói ra chuyện này, nhất là sáu gã Cổ Tổ gia tộc Hàn Băng, bọn họ đã coi như là hoàn toàn cắt đứt với con cháu đời sau của mình.  Nhưng trong thế giới Thông đạo này vẫn còn rất nhiều Thái Thượng Cổ Tổ khác nữa. Bọn họ tất nhiên cũng nhìn ra được, tấm màn trời màu đen này cũng không phải là điềm không may gì cả mà là một tấm phòng ngự do lực lượng đại từ bi thật sự hóa thành, dùng để che chở cho vạn linh trên thế giới Thông đạo.  Có một vài Thái Thượng Cổ Tổ vì có lòng biết ơn liền nói chuyện này ra bên ngoài, muốn cho các sinh linh trên Thông đạo yên tâm rằng đang có người bảo vệ cho thế giới này. Tấm màn trời màu đen cũng không phải điềm không may, mà chỉ là tấm bảo vệ thôi.  Sau khi tin tức này truyền ra, đã ảnh hưởng với mức độ rất lớn với đa số sinh linh trong Thông đạo, hầu như không còn lo lắng nữa. Bọn họcòn thật sự rất biết ơn với hai vị bọn họ chưa bao giờ nghe qua tên Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng.  Nhưng cũng không phải là ai cũng có ý nghĩ như thế.  Trong Liên Minh Tinh Anh.  Sở Sở, Lạc Phi Hồng, Cổ Băng Băng và mười mấy người nữa đều là tầng lớp cấp cao của Liên Minh Tinh Anh đang ngồi chung một chỗ.  Sắc mặt bọn họ ai cũng cực kỳ nghiêm trọng.  - Chuyện này có chút khó khăn rồi đây. Một mình chúng ta không có cách nào để điều khiển được chuyện này.  Cổ Băng Băng nghiêm túc nhìn Sở Sở: - Minh Chủ, có tính toán gì không?  Tất cả những người khác đều nhìn về phía Sở Sở.  Sở Sở khẽ cau mày, nói: - Bây giờ nơi gặp vấn đề lớn nhất là hai nơi này. Chỗ thứ nhất là chỗ hai vị Thái Thượng Cổ Tổ của chúng ta đang canh giữ. Bọn họ trước giờ vẫn luôn tỏ ra cực kỳ khiêm tốn, nhưng chúng ta ai cũng biết rằng bọn họ cũng không thật sự khiêm tốn hay nhũn nhặn gì cả. Sở Sở nói rồi nhìn về một phía.  Ở phía đó có một người thuộc dòng chính cổ tộc họ Dạ đang ngồi, thấy Sở Sở nhìn về phía mình, y cười khổ, đứng lên nói: - Minh Chủ, ngài nói rất đúng. Sự khiêm tốn và nhũn nhặn của hai vị Cổ Tổ căn bản chỉ vì bọn họ đang e ngại hai vị đại năng là Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng mà thôi. Nếu đến một ngày… Hai vị đại năng đều không còn ở đây nữa, thế thì trong tình huống đó, bọn họ… cực kỳ có khả năng trở thành một nhân tố không thể an tâm nổi, bởi vì cả Thông đạo này hầu như không có ai có thể ngăn được bọn họ.  Những người khác cũng đều ra vẻ cân nhắc. Bọn họ không phải làcon nít, cũng sẽ không nói mấy lời trẻ con như là vì sao Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng không trấn áp cả hai Thái Thượng Cổ Tổ kia luôn trước khi đi ấy?  Nếu bọn họ có thể làm vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không hề do dự mà làm. Nếu không làm vậy, vậy thì chắc chắn bọn họ có nguyên nhân không thể làm thế.  Bây giờ, vấn đề lớn nhất chính là làm thế nào mới có thể bình an vượt qua nguy cơ này.  - Cổ tộc họ Dạ cơ bản chỉ còn lại lỗ hổng trống rỗng to lớn mà thôi. Nếu hai gã Thái Thượng Cổ Tổ cổ tộc họ Dạ kia thật sự có tâm tư riêng, chắc chắn bọn họ sẽ muốn làm hai chuyện.  Sở Sở trầm ổn nói: - Thứ nhất chính là đi giết Sở Mặc. Đối với bọn họ mà nói, Sở Mặc là uy hiếp lớn nhất. Thứ hai là cướp đi toàn bộ quyền lực từ trong tay chúng ta, nắm giữ toàn bộ Liên Minh Tinh Anh mà vốn trên mặt tài lực đã vượt qua mọi cổ tộc trước kia.  Mọi người ai cũng gật đầu.  Sở Sở nói tiếp: - Vấn đề thứ hai là những Thái thượng Cổ Tổ vẫn còn sống sót trongThông đạo đến lúc này. Những Thái Thượng Cổ Tổ không thuộc mười ba cổ tộc kia một khi không bị hai vị kia trấn áp, trong số bọn họ đến cùng có bao nhiêu người sẽ sinh ra tâm tư khác thì chúng ta không thể phán đoán được. Như vậy, để giải quyết vấn đề này chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là cố gắng co lại phạm vi thế lực của chúng ta hết mức, sau đó sử dụng mọi thủ đoạn để mượn hơi vài Thái Thượng Cổ Tổ không có địch ý với chúng ta về đây canh giữ! Như thế, thứ nhất có thể gây kinh sợ cho những Thái Thượng Cổ Tổ đang thòm thèm rỏ dãi cục thịt béo Liên Minh Tinh Anh chúng ta, thứ hai cũng có thể phần nào tạo được tác dụng đe dọa với hai gã Thái Thượng Cổ Tổ cổ tộc họ Dạ. Sở Sở nhìn mọi người một cái rồi tiếp tục nói: - Tất nhiên những điều ta nói ở trên đều là tình huống xấu nhất. Trên thực tế có lẽ sẽ khá hơn trong tưởng tượng của chúng ta một chút, thậm chí là tốt hơn rất nhiều, nhưng chúng ta bây giờ chắc chắn phải xử lý dựa theo tình huống xấu nhất.  Cổ Băng Băng gật đầu: - Không sai. Theo bề ngoài thì tình thế dù đã ổn định, nhưng thực tế cả Thông đạo này, đa số vẫn còn có chút bất an trong lòng. Nói không chừng, một lúc nào đó bất chợt xảy ra một việc gì đó sẽ trở thành một ngòi nổ, từ đó ảnh hưởng đến cả thế giới Thông đạo. Những người khác cũng rối rít phát biểu ý kiến, cơ bản đều là ủng hộ quyết định của Sở Sở. Bây giờ, việc cấp bách nhất là phải mượn hơi vài Thái Thượng Cổ Tổ không có địch ý với bọn họ, cũng không có dã tâm quá lớn mới được.  Nhưng việc này nhất định phải thật cẩn thận, đàn sói có thể nuốt hổ không chút khó khăn, nhưng đến lúc con hổ đã bị nuốt, còn không biết đàn soi kia có cắn ngược lại một cái hay không? Đây cũng là chuyện bọn họ cần phải cân nhắc rất nhiều.  Nhưng đúng lúc này, có người đột nhiên báo lại hai gã Thái Thượng Cổ Tổ cổ tộc họ Dạ đã đột nhiên rời khỏi nơi bế quan, không biết đi đâu! Ách!  Mọi người ở chỗ này ai cũng không nhịn nổi phải hít một hơi khí lạnh, sau đó hai mặt nhìn nhau.  Lạc Phi Hồng cười khổ nói: - Bọn họ lại có thể phản ứng… Nhanh như vậy?  - Ý rằng một ngày cũng không muốn phải chờ hay sao?  Cổ Băng Băng lẩm bẩm nói.  Sau đó, hai người nhìn phía Sở Sở vẻ mặt đang cực kỳ lạnh lùng. Lạc Phi Hồng nói: - Sở Sở, chuyện này cô phải mau mau báo cho bên kia.