[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 227 : Lòng người (2)

Ngày đăng: 05:21 22/08/19

Hạ Hùng hơi ngẩn ra, lập tức nói: - Đổng ý, đương nhiên là đồng ý, Sở Mặc… quả thực là đáng chết! - Ngươi cũng cho là như vậy sao? Tên tiểu súc sinh này đúng là một ngôi sao chổi! Không thể giữ lại được! Thái độ đó của đệ đệ khiến cho Hạ Anh rất hài lòng, cắn răng nói: - Sư phụ của hắn hành tung thường bất định. Cô đã điều tra thử, thời gian này hẳn là đang không ở trong Viêm Hoàng thành. Loại cao nhân như vậy sao có thể ở lâu trong nhân gian? Chỉ cần chúng ta nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn, làm việc không để lại bất kỳ dấu vết nào… như thế, nhất định có thể thành công! Hạ Hùng gật gật đầu, nói: - Học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung thì vẫn phải thành lập. Hiện giờ Diệu Nhất Nương đã đi rồi, như vậy phần truyền thừa này rất có khả năng nằm trong tay Sở Mặc. Nếu hoàng huynh đã muốn hắn chết như vậy, không bằng thử đi cầu xin phụ hoàng xem sao. - Cầu xin phụ hoàng? Trong con ngươi Hạ Anh, thoảng qua chút hoài nghi. Hạ Hùng nói: - Đúng, thừa nhận với phụ hoàng, ngươi và Sở Mặc, không đội trời chung. Hắn như một cây gai đâm trong lòng ngươi, năm lần bảy lượt khiến ngươi nhức nhối, khó mà chịu đựng được. Giờ lại xúi giục DiệuNhất Nương vị hôn thê của thái tử ca ca kháng chỉ bỏ trốn, lại còn lấy ơn cứu mạng để ép công chúa Tinh Tuyết phối hợp… Loại người coi trời bằng vung này, không thể để hắn tiếp tục sống trên đời. - Nói như vậy… là được sao? Hạ Anh hơi do dự nhìn Hạ Hùng. Hạ Hùng gật gật đầu: - Nhất định có thể, dù gì ngươi cũng là thái tử của Đại Hạ, nếu ngươi bị sỉ nhục, thì kẻ mất thể diện… Không chỉ là riêng ngươi! Chẳng lẽ phụ hoàng còn giữ được mặt mũi sao? Chỉ cần ngươi cho phụ hoàng thấy được tâm ý của mình, rằng ngươi hoàn toàn không có chút dã tâmnào với ngôi vị hoàng đế. Ta tin, phụ hoàng sẽ… thông cảm cho ngươi. - Đúng, ngươi nói rất có lý, kỳ thực điều phụ hoàng lo lắng nhất là dã tâm của ta. Chỉ cần ta hoàn toàn thu lại mọi dã tâm, sau đó khóc lóc cầu xin phụ hoàng, cứ nói ta năm lần bảy lượt bị Sở Mặc sỉ nhục. Hiện giờ đến vị hôn thê cũng bị Sở Mặc lừa đi mất… Ta tin, nhất định lúc này phụ hoàng cũng đang rất tức giận! Càng nói Hạ Anh càng thấy phấn chấn, hai mắt càng sáng lên. Hạ Hùng đứng ở một bên, than nhẹ trong lòng: Hoàng huynh, nếu chuyện này thật sự thành công… phụ hoàng mà đồng ý giúp ngươi. Như vậy, vị trí của ngươi sẽ hoàn toàn vững chắc!Nhưng nếu như cho ra kết quả là ngược lại, vậy thì, ngôi vị thái tử của ngươi sẽ bị đe dọa nghiêm trọng rồi! Theo ta thấy, khả năng thành công của chuyện này không quá hai mươi phần trăm! Xin lỗi, ta thực sự không muốn hãm hại anh ruột của mình, nhưng thực sự… ngươi bây giờ, đã không còn thích hợp để ngồi vào vị trí vua của một nước nữa rồi! Hạ Anh lại hoàn toàn không cho là như vậy, theo y, cho dù có thế nào thì hoàng thượng vẫn là cha của y! Trên đời này, làm gì có ngườicha nào không thương con? Chỉ là Hạ Anh đã quên một điều, gia đình đế vương… thực sự có tình thân như vậy sao? Nếu thật sự tồn tại thứ gọi là tình thân đó, y có thể nỡ lòng đi lợi dụng muội muội của mình không? Chính mình là kẻ vô tình, lại muốn tìm kiếm tình thân từ người khác. Liệu có tìm được không? Hạ Anh lập tức vội vã vào cung, y muốn đi khóc lóc van xin với hoàng đế!Cùng trong lúc đó, trong hoàng cung, hoàng thượng cũng đang nổi cơn tam bành. - Thẩm Tinh Tuyết ngươi khá lắm… Vẫn còn mặt mũi mà quay lại hay sao? Thân là con gái của trẫm, lại dám làm ra việc như vậy! Ngươi ngươi ngươi… thực sự là làm trẫm tức chết đi mất! Ngươi có còn coi trẫm là cha ruột hay không? Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, cáu kỉnh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Con ngươi thiếu nữ xinh đẹp đó ầng ậng nước mắt, vẻ mặt oan ức. Thiếu nữ ấy chính là người vừa chơi trò biến mất Thẩm Tinh Tuyết.Bên cạnh Thẩm Tinh Tuyết còn có một cô gái nhan sắc mỹ miều. Cô gái này thoạt nhìn mới khoảng hai mươi mấy tuổi, thanh xuân xinh đẹp, làn da mịn màng, hai má non mướt như trứng gà vừa bóc vỏ. Nhìn kỹ thì thấy, dung mạo của cô gái này và Thẩm Tinh Tuyết có nhiều chỗ khá giống nhau. Nghe thấy hoàng thượng chỉ trích Thẩm Tinh Tuyết một cách gay gắt, cô gái này liền từ từ mở miệng: - Ta cho cháu ngoại ta về nhận ngươi, không phải để ngươi mắng cho đã mồm. Ngươi cũng chưa đủ tư cách để mắng nó! Hôn quân, nếungươi chán sống, cứ việc mở miệng, ta cũng không ngại giết kẻ chỉ là vua một nước trong nhân gian. Vừa hay còn có thể xả giận cho tỷ tỷ của ta. Nếu không phải được chứng kiến tận mắt, sợ rằng không ai tin nổi có người dám ngang nhiên uy hiếp vua của một nước ngay trong hoàng cung của y như vậy. Nhưng ngoài ý muốn là, hoàng thượng vốn nên không thể kiềm chế nổi cơn giận, lúc này tuy mặt đỏ gay đỏ gắt, môi mím chặt. Nhưng vẫn không nói câu nào! Hừ!Lúc này, từ một góc sâu trong hoàng cung truyền tới tiếng nói lạnh lùng: - Ỷ là chưởng môn của Phi Tiên… liền có thể hoành hành ngang ngược như vậy hay sao? Già đã ngưỡng mộ thanh danh của Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên từ lâu, nay mới được gặp mặt người trong quý môn phái, bỗng dưng lại thấy hơi ngứa tay ngứa chân, chẳng biết có thể luận bàn một phen được hay không? Cô gái trong trẻo lạnh lùng đó cười nhạt một tiếng: - Luận bàn? Ngươi không xứng! Bổn cung từ trước tới nay không thích luận bàn với ai bao giờ, chỉ biết giết người! - Thật ngông cuồng! Từ nơi sâu thẳm phía hoàng cung, truyền tới một giọng nói già nua đầy giận dữ. Sau đó, đột nhiên một cơn gió nổi lên, quét vào gian phòng, nhắm thẳng nơi cô gái đang đứng. Vốn gió là thứ không hình không dáng, nhưng trận gió này lại làm cho người ta có cảm giác —— nó như thể một thanh kiếm vô cùng sắc bén! Tỏa ra một sát ý vô cùng mãnh liệt!Lạnh như băng, linh hoạt và sắc bén! - Chỉ là chút tài hèn sức mọn, cũng không biết xấu hổ mà trưng ra? Cô gái lạnh lùng lên tiếng, sau đó nhẹ nhàng vung tay lên. Căn phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Trong chốc lát lan tỏa ra, rồi sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện. Nhưng từ một nơi sâu trong hoàng cung, lại đột nhiên vang lên tiếng kêu nhẹ vì đau đớn, tuy rằng rõ ràng người đó đang cố nén lại, nhưng âm thanh này vẫn cứ truyền tới. - Dạy dỗ cho ngươi một chút, còn dám xía vào, ta lập tức giết ngươi! Trong con ngươi của cô gái vụt sáng đầy lạnh lẽo, lên tiếng. Nói xong, nhìn thoáng qua hoàng thượng lúc này đã mặt cắt không còn giọt máu, không nhịn nổi nói: - May cho ngươi vì ngươi là cha ruột của Tinh Tuyết! Nếu không, loại người cặn bã như ngươi, ta sớm đã giết đi rồi!