[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 2350 : Có muốn đi hay không? (2)
Ngày đăng: 05:48 22/08/19
Sau đó, hắn giơ chiếc nhẫn trong tay lên, trầm giọng nói:
- Ai có thể đại biểu cho Vĩnh Hằng? Nhận chiếc nhẫn này? Ở trong này có bốn khối tinh hạch, nếu không có bốn khối tinh hạch, toàn bộ thế giới thân thể cổ thần e rằng sẽ tan vỡ trong thời gian ngắn. Vạn linh đồ thán, tin rằng các người cũng không nguyện thấy được cảnh tượng này.
Trầm mặc!
Lời nói của Sở Mặc cũng không hề được đáp lại. Những Đại tổ này tuy bao vây hắn lại con mắt cũng đều chăm chú vào chiếc nhẫn trong tay Sở Mặc, nhưng lại không ai nói gì.
Chừng hơn hai mươi Đại tổ này đến từ ba thế lực khác nhau.
Vương triều Bốc thị là thảm trọng nhất, tu sĩ Đại tổ của bọn họ chỉ còn lại năm, Đại tổ của Thiên Cung còn lại bảy, Vĩnh Hằng điện còn lại 11.
Nhìn qua, ở đây lực lượng của Vĩnh Hằng điện là mạnh nhất. Nhưng vấn đề là cho dù đám Đại tổ bên Vĩnh Hằng điện cũng không dám đơn giản mở miệng. Thật sự có thể quyết định chuyện này cũng chỉ có chủcủa ba thế lực lớn.
Cho nên, một gã Đại Tổ của Vĩnh Hằng điện trầm mặc một chút, mở miệng nói:
- Chuyện này, hay là chờ chủ ba thế lực lớn tới rồi tính sau.
- Vậy được rồi, nếu như vậy, cái nhẫn này ta liền ở đây. . .
Sở Mặc nói rồi cầm chiếc nhẫn màu đen cổ xưa trong tay, ở trên hư không mặc nó rơi xuống, sau đó nói:
- Ta còn có chuyện, đi trước một bước.
- Không được! Tên Đại Tổ của Vĩnh Hằng điện lạnh lùng nói:
- Ngươi vẫn không thể đi.
Sở Mặc nhìn thoáng qua hắn:
- Làm sao?
- Không có gì, chẳng qua là ngươi không thể đi.
Thanh âm của tên Đại tổ Vĩnh Hằng điện đó rất lạnh, cũng rất cường thế.
Sở Mặc không khỏi cười rộ lên, nhìn người này một cái:
- Làm sao? Nhìn qua, ta dễ bắt nạt hơn so với tên vừa rồi cầm búahả?
Đây quả thực là trước mặt vẽ mặt, trước mặt bóc vết sẹo.
Người trẻ tuổi đó đơn giản là sự đau đớn nhất trong lòng đám cường giả Đại tổ đó.
Giết nhiều đồng bọn của bọn họ như vậy, sau đó lại ung dung rời đi. Đám người bọn họ đối với điều đó lại bất lực, chỉ có thể mặc gã ta rời khỏi.
Bây giờ bị Sở Mặc nhắc tới, đám người kia kia có cảm giác giậnkhông kiềm chế được.
Tên Đại tổ tới từ Vĩnh Hằng điện lạnh lùng nhìn Sở Mặc, trầm giọng nói:
- Thanh niên à, ngươi nói chuyện tốt nhất là nên chú ý một chút.
Sở Mặc lắc đầu, nhìn đám người đó nói:
- Được, ta liền chờ ở đây vậy. Ta tin, chủ của ba thế lực lớn chung quy cũng sẽ nói đạo lý. Ta tự hỏi chưa từng làm bất luận chuyện gì có hại tới các người. Hơn nữa, ngày hôm nay là bởi vì ta, các ngươi mới có thể may mắn còn sống sót. Ta không phải muốn các người phải biểu thị cảm kích gì với ta, nhưng ta hy vọng, các ngươi có thể khách khí mộtchút đi!
Tên Đại tổ Vĩnh Hằng điện lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không phản bác nữa.
Lúc đó, chiến hạm Sở thị từ trong hư không vô thanh vô tức bay tới. Sở Mặc nhìn thoáng qua, cũng không nói gì nhiều. Nếu như hắn không thể trốn thoát, để chiến hạm Sở thị rời khỏi cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Toàn bộ thế giới thân thể cổ thần tuy là lớn đến mức không thể tin nổi.
Nhưng dưới sự trấn áp của đất Vĩnh Hằng, thực sự không có chỗ nàolà an toàn.
Sở Mặc biết rõ điểm đó, cho nên sau khi chiến hạm qua đây thì Sở Mặc leo luôn lên chiến hạm.
Đám Đại tổ đó quả nhiên không thấy ra ngăn cản chiến hạm vào vòng vây, cũng không ngăn cản Sở Mặc lên chiến hạm.
Dưới cái nhìn của bọn họ, chiếc chiến hạm này cơ bản không có khả năng chạy thoát được.
Sở Mặc vừa mới lên chiến hạm đã được Sở Tuệ truyền tin:
- Ca, bây giờ chúng ta có cơ hội rời đi, có nên đi không?
Có muốn đi hay không? Còn có thể đi sao?
Trong lòng Sở Mặc ít nhiều cảm thấy kinh ngạc, vội vã hỏi Sở Tuệ có chuyện gì xảy ra? Sở Tuệ có chút đắc ý nói cho hắn biết, nói chiến hạm Sở thị mấy năm nay kỳ thực đã hoàn thành mấy lần thăng cấp, tích lũy năng lượng và áp lực đã có phương pháp tốt hơn.
Cho nên, nhìn qua vừa rồi chiến hạm Sở thị đã tiêu hao tất cả nguồn năng lượng, nhưng trên thực tế bây giờ nguồn năng lượng tích trữ trong chiến hạm còn đủ để chiến hạm trong nháy mắt chạy khỏi nơi này, sau đó xuất hiện ở nơi mà Đại tổ cần mấy triệu năm mới có thể tới.
Sở Mặc do dự một chút, không lập tức bằng lòng, bởi vì hắn rất muốn gặp chủ ba thế lực lớn một lần, muốn xem xem những người đó có thái độ như thế nào.
Nếu như chủ của ba thế lực lớn giống với mấy người có mặt ở đây, chỉ muốn kèm hai bên hắn, sau đó phân chia hết tinh hạch, như vậy cho dù bọn họ có trốn tới xó xỉnh nào thì e rằng đều sẽ bị tìm được. Trừ phi có thể thật sự nắm giữ được được con đường đi thông ra ngoài thế giới thân thể cổ thần.
Chỉ có như vậy mới có thể thật sự thoát khỏi người của ba thế lực lớn, rời khỏi thế giới này.
Nhưng trước đó, Sở Mặc cũng không muốn thực sự mang chiếc nhẫn chứa bốn viên tinh hạch của tên thanh niên đi, bởi vì nếu như vậy, mấy đại thế giới chắc chắn sẽ hoàn toàn xong rồi.
- Trước hết chờ một chút, như thế, nếu như một khi chủ ba thế lực lớn tới, hơn nữa nhỡ ta trở mặt với họ, các người lập tức bỏ chạy, sau đó nhớ kỹ, chạy càng xa càng tốt, rồi tìm tất cả ngôi sao có thể làm cho sinh mệnh sinh tồn, đưa hết sinh linh trong thế giới Thần Giám ra ngoài. Biết không?
Sở Mặc nghiêm túc dặn dò.
Sở Tuệ lại có chút lo lắng. Nàng nói:
- Ca, không phải ta dội nước lạnh đâu, căn cứ vào tính toán của ta rồi cho ra kết luận, chủ ba thế lực lớn tỷ lệ không bỏ qua cho huynh chiếm chín thành rưỡi trở lên.
Sở Mặc lắc đầu, rất lãnh tĩnh nói:
- Nếu như chủ ba thế lực lớn muốn có được tinh hạch, bọn họ từ những năm tháng vô tận trước đây đã động thủ rồi, cũng sẽ không lần nữa cho tới hôm nay. Bọn họ muốn khống chế ta, có lẽ có khả năng. Chỉ có điều không sao, ta cũng không phải người dễ dàng có thể bị khống chế.
- Vậy được rồi ca, huynh đã lựa chọn, ta đây cũng chỉ có thể ủng hộ huynh thôi.
Sở Tuệ mặc dù đã tiếp xúc với nhân loại từ lâu, thậm chí không khác với nhân loại cho lắm, nhưng kỳ thật trong xương vẫn là sinh mệnh thủy tổ cơ giới. Nàng vô cùng tỉnh táo, đối mặt với bất cứ chuyện gì đều có thể áp chế tâm tình của mình đến tận cùng.
Còn lại 23 tên Đại tổ phân chia các phương vị khác nhau, bao vây chiếc chiến hạm vào giữa. Trên mặt những người đó không buồn không vui, nhưng suy nghĩ trong lòng như thế nào chẳng ai biết được.