[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 2364 : Thời không cao hơn (1)
Ngày đăng: 05:48 22/08/19
Nhìn như được tôn sùng không gì sánh bằng, nhưng trên thực tế lại sống rất đau xót.
- Ta không phải đã cho ngươi biết nên đi tìm một người sao? Người kia có thể giúp ngươi. Nếu như nói người kia cũng không giúp được ngươi, như vậy trên đời này không ai có thể giúp ngươi.
Lão đầu bạc nói.
- Hắn là ai vậy? Ta phải làm sao mới có thể tìm được hắn?
Trong mắt Từ Thi Nghiên lộ ra vẻ khao khát, nhưng rất nhanh nàng lại nói:
- Cho dù tìm được thì hắn làm sao giúp được ta? Ta thậm chí không biết mình nên tìm ai báo thù. Cha đẻ ta sao? Hắn là Chúa Trời… đừng nói là ta không có sức mạnh, cho dù có thì ta làm sao có thể giết cha?
Lão đầu bạc nói tiếp:
- Nguyên nhân tạo thành tất cả là bởi vì kỳ thị. Ngươi chẳng lẽ không muốn thay đổi loại chuyện như vậy sao? Giống như đại thần Bàn Cổ?
- Đại thần Bàn Cổ…
Trong đôi mắt của Từ Thi Nghiên hiện ra một ánh hào quang.
Chuyện xưa cua Bàn Cổ đã theo nàng từ lúc nhỏ. Những chữ khắc trên vách tường phía ngoài cũng thích chuyện xưa của đại thần Bàn Cổ.
- Hắn là một anh hùng thật sự, có phẩm cách cao thượng cùng linh hồn bất khuất.
Vẻ mặt lão đầu bạc tôn kính nói:
- Hắn so với những sinh linh được gọi cao cấp trong Tứ đại Giới, những thứ được gọi là thần mạnh không biết gấp bao nhiêu lần! Chuyện hắn làm quả thật là khai sáng muôn đời!
- Thế nhưng hắn cuối cùng không phải vẫn thất bại sao?
Từ Thi Nghiên thở dài.
- Ai nói hắn thất bại?
Lão đầu bạc nói:
- Hắn đã để lại vô tận mồi lửa trên thế giới thân thể, luôn sẽ có một mồi lửa biết tự bốc cháy, dẫn lên ánh sáng hy vọng, đi làm chuyện hắn chưa làm xong! Người ta muốn ngươi đi tìm chính là mồi lửa tự bốc cháy kia!
- Nhân loại này đã xuất hiện?
Từ Thi Nghiên có chút kinh ngạc.
- Đúng vậy, hắn đã xuất hiện.
Lão đầu bạc nói:
- Hơn nữa lúc này cung chủ rời đi cũng vì nguyên nhân này. Toàn bộ thế giới trên thân thể Cổ Thần đã sinh ra biến hóa long trời lở đất!
- Ta, để ta suy nghĩ.
Từ Thi Nghiên cảm giác đầu óc của mình có chút loạn, lập tức tiếp thu nhiều tin tức như vậy khiến nàng cảm giác khó có thể chịu đựng.
- Hài tử, ngươi không còn nhiều thời gian để suy tính, cung chủ hẳn rất nhanh sẽ trở lại.
- Ta…
Đôi mi thanh tú của Từ Thi Nghiên đáng thương nhìn lão đầu bạc:
- Ta thật sự phải rời khỏi sao?
- Còn xem ngươi nghĩ như thế nào.
Lão đầu bạc từ tốn nói:
- Nếu như… ngươi thật sự phải cải biến tất cả, như vậy ta khuyên ngươi nên rời đi. Đương nhiên nếu như ngươi cảm thấy tiếp tục đần độn sống như vậy cũng không sao, ta sẽ cho ngươi xem một thứ.
Lão đầu bạc nói xong, trong phòng lại xuất hiện một hình ảnh.
Lúc này là hai người mặc chiến y màu bạc đang đối thoại.
Một người trong đó vẫn là cung chủ Thiên Cung, mà một người khác Từ Thi Nghiên cũng từng thấy, là điện chủ Vĩnh Hằng.
- Nha đầu kia năm nay đã mười tám tuổi?
Điện chủ Vĩnh Hằng hỏi.
- Tuổi tác có ý nghĩa đối với chúng ta sao?
Cung chủ Thiên cung dường như rất nhẹ nhàng, trong thanh âm mang theo vài phần sung sướng.
Điện chủ Vĩnh Hằng cũng cười:
- Nhân loại không phải ưa dùng phương thức này tính toán thọ nguyên sao? Lại nói tiếp nàng cũng đã trưởng thường, ngươi là muốn dọn dẹp nàng hay là muốn vẫn nuôi nàng như vậy?
Cung chủ Thiên Cung do dự một chút, lát sau mới nói:
- Chúa Trời bên kia… chưa chắc là ý tứ này, không thể mạo hiểm.
Từ Thi Nghiên cảm giác thân thể của mình lại một lần nữa lạnh như băng, lúc này thậm chí ngay cả tâm… cũng có chút lạnh băng.
Cung chủ Thiên Cung, làm cha của nàng, tự tay giết mẫu thân nàng, lúc này đối mặt với vấn đề có giết nàng hay không lại do dự. Mà nguyên nhân do dự cũng không phải yêu thương nàng nhiều, mà là bởi vì… cha ruột của nàng!
Điều này khiến Từ Thi Nghiên cảm thấy rất đau xót, nàng không rõ cung chủ Thiên Cung rốt cục là thật sự thích nàng, xem nàng là con gái của mình, hay chỉ là không muốn trêu chọc vị Chúa Trời kia? Nàng có chút không phân biệt được.
Lúc này điện chủ Vĩnh Hằng bỗng nhiên cười hỏi:
- Ngươi chẳng lẽ…. là muốn lưu lại…. bản thân?
Từ Thi Nghiên rất thông minh, sự thông tuệ của nàng vượt xa vô số sinh linh. Cho nên một khắc khi nghe thấy câu nói kia, trong mắt của nàng chợt toát ra một cơn lửa giận.
Tại sao có thể nói chuyện như vậy? Tại sao có thể vô sỉ như vậy? Có còn biết xấu hổ không?
Nhưng điều khiến nàng không nghĩ tới, làm nàng cảm thấy như rơi vào hầm băng chính là, cung chủ Thiên Cung lại mang vẻ mặt thản nhiên mà gật đầu.
- Nếu như…. Tương lai có một ngày, ta phải làm như vậy! Dù sao nơi đây nếu thật có thể trở thành Giới thứ năm…. Ta cưới nàng cũng coi như cho tất cả nhân loại một cái công đạo!
Cung chủ Thiên Cung nói:
- Hơn nữa nàng dù sao cũng là nữ nhi của Chúa Trời, như vậy coi là như một cái ràng buộc.
Điện chủ Vĩnh Hằng nhìn cung chủ Thiên Cung, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Xem ra ngươi vẫn tồn tại dã tâm to lớn đối với việc thành lập một Giới này, tỉnh lại đi, Bàn Cổ lưu lại truyền thừa tuyệt đối sẽ không lưu lại cho chúng ta.
- Ta biết.
Cung chủ Thiên Cung gật đầu:
- Người nào có truyền thừa này, ta sẽ luyện hóa hắn.
Những lời này nói vô cùng dứt khoát, vô cùng quyết tuyệt, một chút ý tứ do dự cũng không có!
- Như vậy cũng có chút khả thi!
Điện chủ Vĩnh Hằng nói:
- Vốn ta còn muốn tìm một thê tử tốt cho người trẻ tuấn kiệt bên điện Vĩnh Hằng của ta. Ngươi đã thích vậy cứ giữ lại là được.
Sau đó điện chủ Vĩnh Hằng biến mất.
Hình ảnh đến đó liền kết thúc.
Không thể không nói những chữ khắc này thật là quá kinh khủng. Thậm chí ngay cả sinh linh cảnh giới như Giới chủ nói chuyện với nhau đều có thể ghi chép một cách hoàn hảo như vậy.
Nếu như chủ ba thế lực lớn cùng người đứng đầu Vĩnh Hằng biết chuyện này, không biết có thể sợ hãi tới mức không còn gì hơn không?
Chắc là có!
Bọn họ có thể sẽ trực tiếp phá hủy những chữ khắc này!
Nhưng bọn hắn không biết, ít nhất hiện tại là không biết.
- Cổ lão gia gia, ta phải làm thế nào mới có thể tìm được người kia? Ta phải thế nào…. Mới có thể thoát khỏi… cái hố ma này!
Từ Thi Nghiên phải dùng khí lớn rất lớn mới nói ra lời này. Trên mặt của nàng tràn ngập nước mắt, giống như lê hoa đái vũ, nhìn qua vô cùng điềm đạm đáng yêu.
- Chúng ta sẽ giúp ngươi.
Lão đầu bạc nói:
- Chúng ta cũng không coi là phản bội, mà là biểu dương chính nghĩa!
Khi đang nói chuyện, thân hình của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ…. quay về trên mặt tường.