[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 2382 : Giới Chủ truy đuổi (1)

Ngày đăng: 05:48 22/08/19

- Còn có kiểu đó nữa sao?  Sở Mặc nói.  - Ai nói không có chứ.  Hình như người thanh niên cũng chướng mắt Thiên Nhân tộc, nói tiếp: - Bọn họ vừa sinh ra chính là Chân tiên, sau đó cảnh giới cao nhất chắc là cấp Thái thượng. Thực ra trong Thiên Nhân tộc, số lượng nhiều nhất chắc là cấp Thánh nhân, Đại thánh. Chủ yếu nhất đúng là bọn họ.  - Cái gì?  Trên mặt Sở Mặc lộ ra vẻ không thể tin nổi: - Thiên Nhân. . . Chủ yếu là Thánh nhân và Đại thánh?  Bây giờ thế giới Thần Giám chủ yếu cũng đã là Chí tôn và Thánh nhân!  Mà trong Tứ đại Thiên, chủ yếu lại mới chỉ là Thánh nhân và Đại thánh. . . Điều này thật đúng là khiến người ta không tiếp thu được.  Người thanh niên nhìn Sở Mặc nói: - Thiên Nhân tộc là chủng tộc bất tử, thọ nguyên của họ cũng dàidằng dặc. Sinh linh tu luyện đơn giản là chỉ mong được trường sinh, mà chuyện này, Thiên Nhân tộc đã có được từ lúcc sinh ra. Cho nên, đối với bọn họ, chuyện này không có động lực và cưỡng chế gì. Ở trong mắt bọn họ, sinh linh liều mạng tu luyện đều là tà ác. Sinh linh có pháp lực mạnh mẽ đều là bẩn thỉu, ô uế!  Nói xong, người thanh niên cười tự giễu:  - Nói ví dụ những người như chúng ta, ở trong mắt của Thiên Nhân tộc chính là như vậy.  - Bọn họ vô dục vô cầu?  Sở Mặc cười nhạt. Người thanh niên lắc đầu nói: - Thật ra, Thiên Nhân tộc rất chú ý hưởng thụ, đều muốn làm được đến cực hạn mới thích. Chẳng qua là vì cái gì họ cũng có nên bọn họ không cần có pháp lực mạnh mẽ!  - Đồ của họ từ đâu đến?  Sở Mặc hỏi.  Người thanh niên nói: - Trong Tứ đại Thiên, khắp nơi đều là bảo địa, khắp nơi đều là phúc địa nên thực sự là bọn họ không thiếu một thứ tốt nào cả. Trong hoàn cảnh như vậy, toàn bộ Thiên Nhân tộc thích tu luyện đều là thật sự thíchtu luyện. . . Ngươi có hiểu ý ta không?  Sở Mặc gật đầu, cười lạnh nói: - Hiểu, nói đúng ra là, bọn họ tu luyện là vì thích mà không phải vì bị ép buộc.  - Đúng vậy. Tuy rằng ta cũng không muốn tin điều này, nhưng nó lại là sự thật.  Người thanh niên cười khổ nói. Có lẽ gã chưa từng cùng người nào tâm sự, cho nên, gã như một cái máy hát, thao thao bất tuyệt, dường như quên mất tình hình trước mắt mình.  - Trong Thiên Nhân tộc, số lượng sinh linh bậc Đại Tổ cũng không nhiều lắm, còn cảnh giới Thái thượng thì lại càng thiếu. Đương nhiên là ta dựa theo tổng thể mà nói, chứ đơn thuần lấy số lượng tới tính toán thì vẫn rất lớn. Bởi vì họ bất tử cho nê, qua năm tháng tích tụ thì đương nhiên là sẽ không ít. Thánh nhân đến bậc Đại tổ cũng đã là bá chủ một phương rồi. Còn trên Đại Tổ thì chính là Giới chủ. Nhưng cũng không phải tất cả giới chủ đều có tu vi cao hơn Đại Tổ, bọn họ cũng có khả năng là bậc Đại Tổ, nhưng vì bọn họ có được giới chủ lệnh nên họ liền mạnh hơn.  Người thanh niên nói.  - Nói cách khác, Giới Chủ lệnh có thể khiến cho người ta càng mạnh mẽ, vượt xa tu sĩ có cùng cảnh giới?  Sở Mặc nhìn người thanh niên, hỏi.  - Đúng vậy, chính là như thế.  Người thanh niên gật đầu nói tiếp: - Cho nên nói, Giới chủ. . . Thật ra cũng không thể được coi là một loại cảnh giới, Thiên Chủ cũng vậy. Nhưng vì họ nắm giữ Thiên Chủ lệnh nên sự tồn tại này càng mạnh mẽ hơn, càng thêm. . . Sâu không lường được. Sở Mặc nói: - Vậy những tu sĩ có tu vi cao hơn cảnh giới Đại tổ thì bình thường sẽ là cảnh giới gì?  Người thanh niên cười khổ lắc đầu: - Không có.  - Không có?  Vẻ mặt Sở Mặc đầy kinh ngạc.  - Không có.  Người thanh niên gật đầu khẳng định, sau đó nói:  - Ít nhất thì trong Thiên Nhân tộc không tồn tại cảnh giới cao hơn Đại Tổ. Thật ra, ngươi hẳn là có thể cảm ứng được, đến cảnh giới Đại Tổ này thì các loại Đạo và pháp hầu như đều đã đầy đủ, không còn không gian để tiến thêm một bước nữa. Nếu như muốn đột phá thì cũng chỉ có thể thành Thần. Ví dụ như Bàn Cổ. Thần. . . Là một loại tồn tại chứ không phải là một loại cảnh giới.  - Thần là một loai tồn tại, không phải là một loại cảnh giới. . .  Sở Mặc tự lẩm bẩm, khẽ cau mày. Cách nói này đúng là lần đầu tiên hắn nghe được.  Người thanh niên nói:  - Thực ra những sinh linh đến cảnh giới Đại tổ, trên Đạo và pháp thì ai cũng có sở trường riêng. Nhưng trên thực tế, cũng không tồn tại ai lợi hại hơn ai, chỉ xem ai am hiểu hơn ai mà thôi. Ví dụ như, ngươi am hiểu chiến đấu, nhưng Đại Tổ khác lại am hiểu luyện đan. Như vậy, nếu như các ngươi đánh nhau, người am hiểu luyện đan sẽ không phải là đối thủ của ngươi. Cho nên lúc này, tìm kiếm hoặc là cướp đoạt Giới Chủ lệnh, trở thành một Giới Chủ hoặc thậm chí là trở thành một Thiên Chủ được rất nhiều sinh linh theo đuổi. Nhưng mà đối với đại đa số Thiên Nhân thì loại theo đuổi này không có ý nghĩa gì.  Người thanh niên ăn ngay nói thật, không giấu giếm chút gì. Gã tranh đoạt Bàn Cổ truyền thừa với Sở Mặc thất bại nên chỉ có thể nhận mệnh thôi.  Cho nên, gã cảm thán vận mệnh tàn khốc và vô tình. Cho dù thành Thần thành Tổ thì cũng như Bàn Cổ đại thần vậy, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.  Sau đó, người thanh niên nói rất nhiều chuyện về Tứ đại Thiên giới cho Sở Mặc nghe. Đồng thời cũng nói cho Sở Mặc biết, thật ra, trong Tứ đại Thiên giới, không phải tất cả Thiên Nhân đều chán ghét loại người. Đa số Thiên Nhân đều rất bình thản, họ không thích chiến tranh, thích hòa bình, thích cuộc sống vui vẻ. Hơn nữa, trong nội bộ Tứ đại Thiên giới, quan điểm đối với chuyện của Bàn Cổ cũng tồn tại sự tranh luận lớn.  - Đối với rất nhiều người thì có thêm một Thiên giới thì cũng một chuyện tốt. Cũng chỉ những người giữ Giới Chủ lệnh, Thiên Chủ lệnh mới biết chuyện này chủ yếu dựa vào vận khí. Cho nên mới phải ngăn cản mạnh mẽ.  Người thanh niên nhìn Sở Mặc: - Hơn nữa cũng chỉ có con người mới càng dễ thành thần. Nếu thần nhiều. . . Vậy thì tương lai của những vị Giới Chủ và Thiên Chủ kia sẽ rất đáng lo ngại. Ít ra, nếu bọn họ còn muốn hấp thu khí vận, củng cố bản thân bằng Giới Chủ lệnh và Thiên Chủ lệnh thì không dễ dàng nhưtrước nữa.  Sở Mặc biết được rất nhiều thông tin từ người thanh niên. Cuối cùng, hắn nhìn người thanh niên, nói: - Ngươi đi theo ta đi! Nếu muốn mở ra một cục diện mới thì ta nghĩ, chỉ một mình ta thì không làm được. Ngươi nguyện ý đi theo ta, cùng nhau làm việc này không?  - Ta? Cùng ngươi?  Người thanh niên không dám tin nhìn Sở Mặc, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Gã thật không dám tin Sở Mặc sẽ đưa ra quyết định như vậy. Đậy thật là. . . Nói thế nào đây! Thật là ngoài dự đoán của gã.