[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 2393 : Cao nhân ở nhân gian
Ngày đăng: 05:49 22/08/19
Sau đó, hai người trực tiếp tiến vào một nhà tửu quán. Vu Hồng tùy tiện bắt đầu gọi chút rượu và đồ ăn. Người trong tửu quán không coi là nhiều, chỗ ngồi của hai người, tương đối gần quầy hàng của chưởngquỹ.
Vu Hồng nhìn chưởng quỹ ngồi tại trong quầy, vừa cười vừa nói:
- Còn có dạng này sao? Ngay cả địch nhân là ai cũng không biết, liền bắt đầu tập kết quân đội, đánh người nào nha?
Chưởng quỹ lúc đầu ngồi ở chỗ kia ngủ gà ngủ gật, nghe thấy Vu Hồng, lập tức mở to mắt, một mặt không quan trọng cười nói:
- Đánh ai? Có thể đánh ai? Vừa nhìn ngài liền biết là người có kiến thức. Người có kiến thức trên đời này a…Nói đến đây, Chưởng quỹ thở dài:
- Chung quy là số ít, những người kia vĩnh viễn cũng sẽ không biết, bọn họ đánh kỳ thật chính là người của người đứng đầu Vĩnh Hằng.
- A? Có ý gì?
Vu Hồng nhịn không được có chút ngẩn người.
Chưởng quỹ rõ ràng là loại người dường như nhàn nhã, đoán chừng lâu dài cũng không có được cơ hội khoe khoang cái gì. Thấy Vu Hồng, cái người trẻ tuổi này mi thanh mục tú biểu lộ vẻ mặt ham học hỏi, trong nội tâm mãnh liệt muốn biểu hiện cho người khác xem lập tức bạo phátđi ra. Một mặt thần bí đến gần Vu Hồng, nhẹ nói:
- Cái này có thể có ý gì? Ngươi không nghĩ tồn tại có thể chiến đấu với người đứng đầu Vĩnh Hằng, đồng thời đánh chết y là dạng tu sĩ cảnh giới gì? Là tu sĩ phổ thông có thể đi chống cự sao? Với lại, mãi cho đến hiện tại, ngay cả địch nhân rốt cục là ai, từ xưa tới nay đều chưa từng có ai nói qua. Cho nên, trận chiến đấu này, rõ ràng chính là chủ ba đại thế lực thừa cơ chiến đấu để nuốt lãnh địa bên dưới của người đứng đầu Vĩnh Hằng.
- Sẽ là như thế sao?
Vu Hồng có chút choáng váng.
- Khẳng định chính là như vậy!
Chưởng quỹ một mặt khẳng định nói:
- Lòng trung thành của chủ ba đại thế lực đối với người đứng đầu Vĩnh Hằng không cần phải nói, có thể vĩnh hằng. Nhưng một khi chủ nhân không có ở đây, cái lãnh địa mênh mông rộng lớn kia, cũng liền như rắn mất đầu. Ai cũng biết người đứng đầu Vĩnh Hằng không có hậu nhân, y vừa chết, cái cương vực phía trên kia khẳng định hiện ra trạng thái rắn mất đầu. Đến lúc đó, tất nhiên sẽ có một trận phân tranh to lớn xuất hiện. Chủ ba đại thế lực bên này làm sao có thể bỏ qua loại cơ hội tốt này? Cho nên, nhao nhao đánh khẩu hiệu là báo thù vì người đứng đầu Vĩnh Hằng, tự mình tập kết đại quân mục đích bất quá chỉ là vì kiếm thêm một chén canh mà thôi. Buồn cười là những cái tu sĩ trẻ tuổi nhiệthuyết kia, thật đúng là tưởng rằng muốn báo thù cho người đứng đầu Vĩnh Hằng.
- Lại còn có thể như vậy.
Vu Hồng khóe miệng co giật, vẻ mặt im lặng.
Đối với loại chuyện này Sở Mặc ngược lại là thấy nhiều. Trong lòng càng thêm bội phục những người bình thường trong thế tục kia. Bọn họ mặc dù không có chiến lực siêu cường, không có thọ nguyên dài dằng dặc, cả đời của họ cũng chỉ có thể sống được trăm năm ngắn ngủi. Có thể cái thời gian trăm năm này, hiện ra chỗ tráng lệ, cũng là vượt qua rất nhiều chỗ tu luyện cao cấp! Cho nên nói, nhân tâm. . . Mới là vật thần kỳnhất trên đời này!
Giống như là chút chuyện bên trên Vùng đất vĩnh hằng này, đặt ở Nhân giới cái kia căn bản cũng không gọi sự tình. Tùy tiện một cái nước nhỏ trong các chư hầu phát sinh cố sự còn đặc sắc hơn cái này gấp một vạn lần!
Vẻ mặt chưởng quỹ nhàn nhạt cười cười:
- Đương nhiên có thể có dạng này, chuyện những đại nhân vật kia làm cho tới bây giờ đều xuất phát vì lợi ích. Nhưng ta ngược lại nghe nói, bọn họ muốn đối phó tu sĩ đánh chết người đứng đầu Vĩnh Hằng, cũng là thật!
- Hử?
Vu Hồng cùng Sở Mặc liếc nhau một cái, sau đó nhìn về phía chưởng quỹ:
- Người đứng đầu Vĩnh Hằng cũng không là đối thủ, ba người bọn họ làm sao dám?
Chưởng quỹ nhỏ giọng nói ra:
- Chuyện này, nói với các ngươi, các ngươi biết ít quá!
Nói xong, cái người chưởng quỹ này trực tiếp mở ra một lớp bìnhphong, đồng thời dùng thần niệm ba động bắt đầu giao lưu cùng hai người.
Nhìn không ra, cái người chưởng quỹ này lại là một cao thủ. Một thân tu vi, nếu không sai đã đạt đến cảnh giới Thái Thượng!
- Phía trên đất vĩnh hằng có một vùng đất thần bí, truyền thuyết cái chỗ kia, tràn ngập nguy hiểm. Năm đó người đứng đầu Vĩnh Hằng cùng chủ ba đại thế lực đều gặp trọng thương ở nơi đó. Lần này người đứng đầu Vĩnh Hằng ngoài ý muốn ngã xuống, cung chủ Thiên Cung trong ba đại Thế lực cùng điện chủ Vĩnh Hằng, ngày trước vừa từ nơi này đi tớichỗ kia. Ha ha, ta nếu là đoán đến không lầm, vương của Bốc thị vương triều của chúng ta, tám chín phần mười, muốn đi làm mồi dụ, hấp dẫn cái tu sĩ cường đại kia mắc câu.
Chưởng quỹ một mặt thần bí biểu lộ, nhìn hai người.
Vu Hồng bĩu môi cười cười:
- Ngài chỉ nói mò, chuyện trọng đại như thế ngài làm sao có thể biết?
Chưởng quỹ cười lạnh nói:
- Nói mò? Người trẻ tuổi, ngươi chỉ sợ không biết sự lợi hại của ta, ta nói cho ngươi biết, con của ta là người hầu ngay tại hoàng cungvương triều, còn là một người quản lý có quyền lực. Chuyện này, kỳ thật trong cao tầng bên kia cũng không tính là cơ mật đặc biệt lớn gì. Nguyên nhân là chủ ba đại Thế lực muốn tính kế người kia, liền phải dùng loại phương pháp này. Bằng không, liền ngay cả người đứng đầu Vĩnh Hằng còn ngã xuống, bọn họ lại lấy cái gì đến chiến với người kia?
Vu Hồng bái phục gật gật đầu:
- Chưởng quỹ, thật nhìn không ra ngài thế mà lợi hại như vậy, cũng rất cơ trí a!
- Ai, tuổi tác cao, lại thêm trời sinh không thích cuộc sống tẻ nhạtchém chém giết giết. Bằng không, ta cũng là một tay cao thủ!
Chưởng quỹ một mặt từ tốn nói.
Lúc này, từ phòng bếp bên kia truyền đến một đạo thanh âm nữ tử bén nhọn:
- Tử quỷ, đừng ở đó nói hươu nói vượn, còn không mau chạy tới đây hỗ trợ giết cá? Con cá này thành tinh, thế mà cầu xin tha thứ, lão nương không xuống tay được!
Sở Mặc:
- . . .Vu Hồng:
- . . .
Hai người tất cả xạm mặt lại.
Chưởng quỹ kia lúng túng cười cười, sau đó lại đắc ý nói:
- Nhìn thấy chưa? Cái gì cũng không thể thiếu ta!
Nói xong trực tiếp đứng lên, hấp tấp chạy về phía phòng bếp bên kia.
Trong tửu quán không ít người đều cười rống lên. Lúc này, một đại hán trên bàn khác cười nói với Vu Hồng và Sở Mặc:
- Hai vị bằng hữu, các ngươi cũng đừng nghe Tống chưởng quỹ nói mò, cái kia a. . . Một ngày có thể kể cho ngươi một trăm cái cố sự không giống nhau. Không tin, các ngươi mỗi ngày đến, cam đoan mỗi ngày đều sẽ nghe được một cố sự khác nhau.