[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 2432 : Học viện Tu chân (1)
Ngày đăng: 05:49 22/08/19
Còn Hạ Kinh Thân vương thì bị tức đến mức suýt nữa thì phun máu, có cảm giác như đang trong năm hạn.
Đầu tiên là con trai bị người ta cho một cước thành thái giám, sau đó thì liên tiếp ngoài ý muốn. Vốn chỉ là một thiếu niên không khơi dậy bất cứ hứng thú nào, vậy mà chỉ trong một đêm liền trở thành một nhân vật vô cùng đáng sợ. Ngay cả quyền hành của hắn. . . cũng bị nhét vàotrong tay thiếu niên này.
- Học viện Tu Chân? Theo như ta thấy thì là đầu óc có bệnh, muốn điên rồi!
Sắc mặt Hạ Kinh tái xanh ngồi trong thư phòng, trong đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Sau đó phân phó:
- Lập tức đi liên hệ với các vị hoàng tử, làm gì. . . ? Không, không cần làm gì hết. Chỉ cần không có việc gì thì ở trước mặt họ nhắc đến chuyện của học viện Tu Chân là được rồi!
Trong phòng, một người áo xám gật đầu, yên lặng không tiếng độngđi xuống.
Chỉ còn một mình Hạ Kinh ngồi trên ghế, một lúc sau, sắc mặt của hắn rốt cục khôi phục bình tĩnh, sau đó tự lẩm bẩm một câu:
- Muốn thành tiên tới điên rồi sao? Cái gì mà học viện Tu Chân? Mấy đứa con trẻ trung, khỏe mạnh của ngươi cũng không muốn thành tiên, họ chỉ thầm muốn xưng đế thôi nha!
Toàn bộ Viêm Hoàng thành đều tràn ngập tin tức về Học viện Tu Chân.
Mọi người chưa phục hồi lại tinh thân từ trong tin đồn thì tin mới lạiđến!
Chẳng qua là lần này, sự vang dội còn mạnh hơn!
Càng làm cho người ta cảm thấy khó tin.
- Học viện Tu Chân? Đấy là cái gì? Tu hành sao? Ha ha ha, những thứ đó không phải đều là trong truyền thuyết sao?
- Tại sao Hoàng thượng lại ban bố một chính lệnh như vậy? Đây không phải là tiêu hao của cải sao? Làm những chuyện không có ý nghĩa với quốc gia và nhân dân như vậy để làm gì chứ? Cái gì? Tiền riêng củamình? Ha ha ha, đừng đùa. Tiền trong quốc khố cùng tiền riêng của Hoàng thượng khác nhau chỗ nào? A. . . Các ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo các ngươi, ta là người có thân phận. . .
- Hoàng thượng thật là tùy hứng. Nếu hắn có thể làm ra chuyện như vậy thì cũng đừng sợ người khác nói, lại còn bắt người. Này, này, này, ta chưa nói lung tung cái gì nha, các ngươi muốn làm gì?
Lần này không giống với bất kỳ một lần nào trước. Trước kia, người trong Viêm Hoàng thành nói lung tung hai câu về triều chính, thậm chí không nặng không nhẹ nói hoàng đế mấy câu, nhưng đều không có vấn đề gì. Nhưng lần này, người nào dám nghi ngờ quyết định của Hoàngthượng, khi bị nghe được hoặc bị người tố cáó sẽ bị bắt lại.
Cho nên, trong mấy ngày ngắn ngủi, toàn bộ Viêm Hoàng thành từ gà bay chó sủa trở nên thần hồn nát thần tính( từ tình cảnh hỗn loạn chuyển sang sợ bóng sợ gió).
Dường như không có người dám nói về chuyện này nữa!
Tuy nhiên, sau đó lại có một đạo thánh chỉ hạ xuống.
- Thái tử Hạ Anh đi ngược với tâm tình nguyện vọng của dân, chuyên quyền độc tài, hành tiết huyết phong, tạo thành không khí khủngbố trong Viêm Hoàng thành, khiến dân không dám oán, không dám nói, gây ảnh hưởng xấu đến hình tượng Hoàng gia. Nay phế bỏ thái tử vị, bảo lưu thân phận Hoàng tử, cấm túc trong Đông cung. . .
Toàn bộ thánh chỉ đựơc sao chép lại dán ở các con đường lớn trong Viêm Hoàng thành, để tất cả nhân dân đều có thể nhìn thấy nội dung trong đó.
Rất nhiều người giờ mới hiểu được, thì ra, chuyện bắt người khắp nơi mấy ngày trước là do thái tử Hạ Anh làm chứ không phải do Hoàng thượng. Qua mấy ngày, lại có một thánh chỉ nữa được ban xuống. Lần này, bị xử lý là nhị hoàng tử Hạ Hùng và tam hoàng tử Hạ Hào. Bởi vì, bọn họ cũng tham gia vào chuyện bắt người, đồng thời, còn muốn hắt nước bẩn lên người đại hoàng tử Hạ Anh.
Lúc này, cả nước gần như náo loạn.
Đại Hạ tổng cộng có ba Hoàng tử, vậy mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tất cả đều xảy ra vấn đề.
Tuy bây giờ Hoàng đế còn trẻ và khỏe mạnh, hơn nữa con nối dòng cũng nhiều, nhưng đến nay, ba vị hoàng tử này là người có hình tượngcao nhất trong lòng dân chúng. Quốc quân tương lại cũng sẽ được chọn ra từ một trong ba người.
Bây giờ, ba vị hoàng tử liên tiếp bị xử lý, hơn nữa, trong này còn xuất hiện tiết mục huynh đệ trong nhà cãi nhau. Chuyện này khiến hình tượng của họ trong lòng dân chúng bỗng chốc sụp đổ.
Vậy, tương lại ai sẽ làm Thái tử? Ai làm Hoàng đế? Không biết Hoàng thượng đây là thế nào?
Trong triều đình và dân gian bắt đầu tràn ngập tiếng bàn tán. Nhưng mà bên Hoàng cung lại không có bất kỳ một câu trả lời và giải thích thuyết phục nào cả.
Sau khi ba vị hoàng tử bị xử lý, tuy rằng các âm thành nghi kỵ vẫn luôn xuất hiện bên tai nhưng không còn công kích và phê phán trắng trợn như trước nữa. Mọi người từ nghi hoặc, bàn tán chuyển thành quan sát.
Tháng thứ hai sau khi Sở Mặc trở về.
Học viện Tu Chân nhanh chóng xuất hiện trong Viêm Hoàng thành. Loại tốc độ này, trong toàn bộ lịch sử Đại Hạ chưa từng có. Sau đó, Sở Mặc tự tay biên soạn ra nhóm tài liệu giảng dạy đầu tiên.
Cả học viện chỉ có một lão sư( thầy giáo) là hắn, còn lại không có ai nữa.
Trong Viêm Hoàng thành có rất nhiều người chờ để chế giễu. Bọn họ đều cảm thấy Hoàng thượng bị điên rồi, cư nhiên cùng một đứa trẻ mười mấy tuổi hồ đồ. Nhưng trong dân gian cũng có một cách nói khác, nói đứa trẻ mà lão tướng quân Phiền Vô Địch nhặt được thật ra là thiên thần hạ phàm. Trước kia, trí nhớ luôn bị phong ấn, năm nay phong ấn mới giải khai, thế nên hắn liền trở nên lợi hại. Cách nói này cũng rất có giá thị trườngngười tin tưởng nó không chỉ là tiểu dân trong thành thị màcó rất nhiều quan lớn hiển hách cũng tin.
Bởi vì, ngoại trừ cách nói này ra thì không còn cách nào khác để giải thích sự biến hóa to lớn của Sở Mặc.
Mà lúc này, cả học viện Tu Chân cũng chỉ có ba học sinh.
Hứa Phù Phù, Diệu Nhất Nương và Liễu Mai Nhi.
Diệu Nhất Nương và Hứa Phù Phù ôm suy nghĩ: các ngươi thích chê cười ta thì cứ chê cười đi, ta giúp người trong lòng của ta là được, mang bộ dáng hùng hồn chịu chết đi vào học viện Tu chân. Còn Liễu Mai Nhilà bị Hứa Phù Phù mạnh mẽ kéo đến.
Tuy nhiên, do hoàn cảnh lớn lên nên Liễu Mai Nhi cũng không quá để ý chuyện này, bởi vì nàng đã quen với ánh mắt của thế tục rồi.
Thời kỳ của ba học sinh đi qua rất nhanh. Ba tháng sau, toàn bộ Hoàng tộc Đại Hạ, có hơn ba mươi nam hài, nữ hài trên bốn tuổi, dưới mười hai tuổi tiến vào Học viện Tu Chân.
Lúc này, cửa học viện Tu Chân chính thức đóng lại.
Ngay cả Phiền Vô Địch trở về cũng chỉ được gặp mặt Sở Mặc mộtlần, sau đó cầm một bộ kinh văn từ chỗ Sở Mặc trở về quân doanh, liền cũng không quay lại nữa.