[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 2597 : Cất dấu thế giới tử vong (2)

Ngày đăng: 05:51 22/08/19

Tòa thần miếu này trước kia nhất định rất huy hoàng, cũng nhất định là cực lớn. Bởi vì hiện tại cho dù là đã đổ nát thể tích của nó vẫn lớn như một ngôi sao! Sở Mặc đứng ở phía trước tòa thần miếu đổ nát này, có vẻ vô cùng nhỏ bé. Chỉ có điều, khí tức trên người hắn lại có thể ngang hàng với khí thế từ thần miếu kia tản ra. Nhưng chỉ là ngang hàng mà thôi. Lấy cảnh giới của Sở Mặc hiện nay, thật ra đây là một chuyện không thể nói được. Trong thiên hạ, có kiến trúc gì lại có thể tản ra loại khí tức khủng khiếp như vậy? Toàn bộ năm đại thiên, Sở Mặc đều chưa từng thấy qua một nơi nào lại có thể có loại khí thế này! Thần miếu rất đổ nát, nhìn qua chính là một mảnh tường đổ, hơn nữa rất đơn giản. Toàn bộ thần miếu giống như là một tảng đá lớn trực tiếp tạo hình ra. Phía trên kia tràn ngập những dấu vết đao gọt rìu đục. Nhưng kỳ quái chính là, lại có thể không có một chút hoa văn nào, cũng không có bất kỳ văn tự nào lưu lại! Chỉ có dấu vết đao gọt rìu đục tang thương còn lại phía trên kia. Ở trong mỗi một vết tích, đều ẩn chứa đạo vận vô cùng. Sở Mặc nhìn vết tích đao gọt rìu đục kia, càng xem càng có cảm giác quen mắt. Đến cuối cùng, hắn bỗng nhiên lấy ra Thí Thiên và búa Bàn Cổ. Sau đó thân hình của hắn biến thành lớn lên. Thí Thiên và búa Bàn Cổ cũng không ngừng theo thân hình Sở Mặc trở nên lớn hơn nữa. Cuối cùng, khi kích thước thân hình Sở Mặc đạt đến một phần ba của tòa thần miếu, hắn dừng lại. Sau đó hắn cầm Thí Thiên trong tay, nhẹ nhàng tới gần vết tích đao gọt kia. Oong! Thí Thiên trực tiếp phát ra một tiếng động! Sở Mặc chưa từng nghe qua loại âm thanh này! Trong âm thanh mang theo sự thê lương vô tận, như khóc như than. Giống như đến từ cổ xưa. Sở Mặc lại cầm búa Bàn Cổ trong tay, tới gần những vết tích rìu đục. Búa Bàn Cổ cũng phát ra một tiếng ngâm. Âm thanh kia lại tràn ngập khí phách! Khiến cho người ta có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, giống như ở trong thiên hạ này, không có gì là nó không thể chém. - Quả nhiên là dấu vết do bọn họ lưu lại... Sở Mặc không nhịn được than nhẹ. Trong lòng hắn không nhịn được nghĩ đến: Chẳng lẽ tòa thần miếu này là do Bàn Cổ lưu lại hay sao? Nhưng năm tháng quá lâu, vùi lấp tất cả căn cứ chính xác. Cũng không có một sinh linh nào xuất hiện cho hắn đáp án. Muốn tìm được chân tướng, hắn lại phải tự mình đi tìm. Ở chỗ này, Sở Mặc phát hiện, lĩnh vực thần vô cùng cường đại của mình cũng không thể trực tiếp bao phủ tòa thần miếu này. Nói cách khác, hắn nhất định phải đi thăm dò từng chút một bên trong thần miếu mới được. Không ngờ tòa thần miếu này và cảnh giới của Sở Mặc hiện tại là cùng một đẳng cấp! Gọi nó là thần miếu, thật không phải là một loại xưng hô đơn giản. Mà ngôi miếu này... Chính là thần! Sở Mặc vừa tung người, nhảy đến trên nóc đổ nát của thần miếu này. Ngay sau đó theo một cái động cực lớn, hắn trực tiếp nhảy vào. Bởi vì bên ngoài đã không tìm được cửa thần miếu. Bên trong giống như một đại thế giới, đặc biệt cực lớn. Nhưng ở chỗ này, lại không phải là loại khí tức thối nát. Nhưng cũng không có bất kỳ khí tức thần thánh nào tản ra. Sở Mặc một tay cầm theo búa Bàn Cổ, một tay cầm theo Thí Thiên, lại cứ như vậy đi ở bên trong không gian thần miếu. Cuối cùng, sau khi hắn đi rất lâu, hắn nhìn thấy một cái đầu cực lớn... của bức tượng thần. Cái đầu kia thản nhiên bày ra ở phía trước Sở Mặc, có kích thước chừng hơn một trăm trượng, dường như bị người một đao cắt xuốn, cố ý bày ra ở đó. Tuy rằng không biết đã qua năm tháng lâu tới mức nào, nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng hình dáng của bức tượng thần này. Phía trên nó cũng không có bị bụi che phủ. Sở Mặc chỉ liếc mắt một cái là có thể xác định được thân phận của bức tượng thần này. Không phải biết người này là ai, mà là biết lai lịch của nó. Bức tượng thần này là một Nhân tộc chính cống. Ngũ quan, biểu tình nghiêm nghị trên gương mặt hắn như vậy, nếu như thu nhỏ lại vô số lần, sẽ không khác gì một Nhân tộc tướng mạo oai hùng, biểu tình nghiêm túc! Cho nên, bức tượng thần này là Nhân tộc! Như vậy, đại lục này... Đã từng có thể là một thế giới Nhân tộc. Chỉ là... Tại sao phải biến thành như vậy? Ở đây rốt cuộc từng trải qua cái gì? Trong lòng Sở Mặc đặc biệt hoang mang. Hắn đi tới trước mặt đầu của bức tượng Nhân tộc này, than nhẹ một tiếng. Sau đó hắn nghiêm túc làm một lễ, nhẹ giọng nói:  - Tiền bối Nhân tộc không biết tên, nếu như ngài còn có linh ở đây, có thể cho vãn bối một sự chỉ dẫn được không? Có thể nói cho vãn bối biết ở đây đã từng phát sinh chuyện gì? Hoặc nói, để cho vãn bối có thể tìm tới tin tức nơi này đã từng sinh qua chuyện gì cũng được. Sở Mặc thật sự không có bao nhiều hi vọng. Bởi vì lấy thần thức của hắn, căn bản không có cảm nhận được bất kỳ sức sống nào ở chỗ này. Cho dù chỉ là một chút ý niệm lưu lại ở chỗ này, thật ra đều trốn không thoát khỏi sự nhận biết của Sở Mặc hiện tại. Nhưng không có gì cả. Nhưng điều khiến cho người ta thán phục chính là, sau khi Sở Mặc thi lễ này, nói ra những lời này, trong hai mắt của đầu tượng thần Nhân tộc cực lớn kia lại có thể chảy ra... máu và nước mắt! Máu và nước mắt này giống như cùng hai con sông máu, theo khóe mắt của bức tượng thần này chảy xuôi xuống. Hơn nữa, trong nước mắt huyết sắc này lại vẫn tản ra từng đợt khí tức chỉ có nước mắt mới có thể tản ra! - Cái này... Sở Mặc trực tiếp bị sợ ngây người. Vẻ mặt hắn đờ đẫn nhìn cảnh tượng như vậy. Hắn hoàn toàn không thể tin được những gì mình nhìn thấy chính là sự thật. Hắn là thần! Là thần của cả đại thế giới Bàn Cổ, là vị thần duy nhất cả năm đại thiên trên thế giới...! Người như hắn vậy, thật sự rất khó bị xúc động trước bất kỳ cảnh tượng nào trên thế gian này. Nhưng vào thời khắc này, một loại bi thương giốn như cộng hưởng vậy, từ trong lòng Sở Mặc khuếch tán ra. - Ai... Bức tượng thần chỉ còn lại có một cái đầu, trong miệng lại có thể phát ra một tiếng thở dài sâu kín. Một tiếng thở dài này khiến cho Sở Mặc trực tiếp có loại cảm giác rợn cả tóc gáy. Đây thật là quá mức sợ hãi. Một cái đầu bức tượng không biết đã ở chỗ này bao lâu năm tháng, không chỉ trong mắt chảy xuống máu và nước mắt, hơn nữa trong miệng lại còn phát ra một tiếng thở dài tràn ngập nhân tính hóa!