[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 2604 : Sức sống vô tận (2)
Ngày đăng: 05:51 22/08/19
Trăm vạn vũ trụ đã từng tử vong được Sở Mặc kích hoạt, cuối cùng khiến cho toàn bộ thế giới thiên thứ năm biến hóa kịch liệt!
Loại biến hóa kịch liệt này là vô hình. Gần như không có sinh linh nào có thể cảm ứng được loại biến hóa này.
Chỉ có số ít... tồn tại cao nhất của thế gian này, mới có thể cảm giác được có chút không tầm thường.
Trong viện thế lực lớn, lúc này bốn Đại tôn giả đều lộ ra vẻ mặt khẩn trương. Đồng thời trên mặt của bọn họ, cũng đều mang vẻ chờ đợi mãnh liệt. Thật ra, đây cũng là một loại hi vọng cực lớn!
Bởi vì bọn họ gần như có thể cảm giác được, lục đạo luân hồi... Sẽ mở ra!
Cảm giác này thật sự quá kích động!
- Người đứng đầu quả nhiên là người đứng đầu. Thế gian này, không có bất kỳ sinh linh có thể địch nổi hắn.
Hồng Mông nói.
Vô Lượng nói:
- Người đứng đầu quả nhiên tính toán không sai. Thật lợi hại!
Nam Vô nhẹ giọng nói:
- Quả nhiên là đại tạo hóa đại công đức mới có thể làm cho lục đạo luân hồi này một lần nữa mở ra. Tuy rằng hắn lại phải chết, nhưng ta cũng rất muốn nói với hắn một tiếng cám ơn. Hơn nữa, ta cũng muốn chính miệng hỏi hắn một chút. Hắn rốt cuộc... làm sao làm được?
Chỉ có Sở Tuệ, nàng lẳng lặng ngồi ở chỗ đó. Trong mắt nàng đầy vẻ phức tạp.
Nam Vô chú ý thấy Sở Tuệ có chút phản ứng dị thường, liền hỏi:
- Nàng không vui sao?
Sở Tuệ mạnh mẽ cười một chút, sau đó nói:
- Vui chứ! Thế nào lại không vui. Lục đạo luân hồi mở ra, chúng ta sẽ có thể trở về trong thế giới ban đầu của chúng ta. Làm sao có thể không vui được?
- Nàng sẽ không phải là lo lắng cho nhân loại kia chứ?
Vô Lượng liếc mắt nhìn Sở Tuệ một cái, thản nhiên nói:
- Nàng thật ra vẫn luôn không trở thành con người chân chính, tại sao phải nắm giữ nhiều nhân tính như vậy?
Sở Tuệ liếc mắt nhìn Vô Lượng một cái, thản nhiên nói:
- Ta cũng không phải đang lo lắng cho hắn. Ta đang lo lắng cho chúng ta.
- Ha ha ha ha. Nàng có biết hay không? Bây giờ miệng nàng nó, không đúng với tâm của nàng. Cực kỳ giống một nhân loại. Rõ ràng trong lòng lo lắng cho người kia đã lo lắng đến mức tận cùng. Ngoài miệng lại có thể không chịu thừa nhận. Quả thực rất thú vị!
Vô Lượng không nhịn được cười ha hả.
Tâm tình hắn bây giờ vô cùng tốt. Lục đạo luân hồi mở ra. Không bao lâu bọn họ có thể thật sự vĩnh viễn tự do, cũng vĩnh viễn được giải thoát rồi. Cuối cùng có thể rời khỏi cái thế giới làm cho người ta sinh ra chán ghét này, khỏi phải nhìn đám sinh linh ngu xuẩn này!
Những Nhân tộc đó, Thiên Nhân tộc... bộ dạng bọn họ hiện tại cuồng hoan, quả thực cực kỳ giống với một đám ngu ngốc. Chỉ dựa vào đám sinh linh ngu xuẩn kia, bọn họ dựa vào cái gì có thể sống hạnh phúc? Bọn họ dựa vào cái gì để có thể có được tương lai? Vẫn là ngoan ngoãn làm đá kê chân cho những phù văn tính mạng cao quý bọn họ, tiếp nhận vận mạng xét xử!
Đúng, chính là xét xử!
Hai chữ này, quả thực quá đặc sắc!
Giống như nắm giữ ma lực, khiến người ta thích thú vô cùng.
Ánh mắt Sở Tuệ lạnh lùng nhìn Vô Lượng. Ánh mắt kia giống như là đang nhìn một người ngu ngốc. Điều này làm cho trong lòng Vô Lượng có chút khó chịu. Chỉ có điều, chút khó chịu nho nhỏ ấy, rất nhanh đã bị niềm vui gần được rời khỏi thế giới này hòa tan.
Sau đó, hắn vô cùng độ lượng nhìn Sở Tuệ, vừa cười vừa nói:
- Được rồi được rồi, nàng không phải chấp nhặt với ta. Tâm tình nhân loại, gần hoàn toàn xa cách chúng ta. Sau này, trở lại thế giới của chúng ta, cơ hội mọi người gặp mặt cũng ít đi. Đến lúc đó, từng người làm bá chủ của mình là được.
Lúc này, Hồng Mông bỗng nhiên ở một bên nói:
- Ta thế nào cũng thấy được... Có cái gì đó không đúng?
Vô Lượng liếc mắt nhìn Hồng Mông, trên mặt lộ ra một thần sắc ngoài ý muốn, sau đó nói:
- Thế nào, ngươi sẽ không phải cũng lo lắng chó thế giới này? Nói thật, ta không biết trong lòng các ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Tất cả mọi thứ trong thế giới này thì có liên quan gì với chúng ta? Tan vỡ cũng tốt, diệt vong cũng được... Không cần chúng ta tới quan tâm đi?
Hồng Mông lắc đầu, nhìn Vô Lượng nói:
- Không. Ta và Tiêu Diêu... Không, ta cũng giống như Sở Tuệ, chính là lo lắng cho bản thân chúng ta.
Vô Lượng không thể tưởng tượng nổi nhìn Hồng Mông:
- Ta nói này... Ngươi chẳng lẽ cũng choáng váng? Lo lắng cho chúng ta? Lo lắng chúng ta cái gì? Lo lắng chúng ta không chết được sao? Ha ha ha... Thế giới này, muốn sống cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Nhưng muốn chết, vậy còn không đơn giản sao? Đến lúc đó, chúng ta thậm chí không cần đi tìm bốn kẻ ngu ngốc Đại Thiên Chủ kia. Cũng không cần đi tìm anh hùng Nhân tộc Sở Mặc đáng ghét kia. Chỉ cần tìm một ít tu sĩ cảnh giới Đại Tổ, đánh nhau với bọn họ là được!
- Không. Chúng ta nói, căn bản cũng không phải là chuyện này..
Hồng Mông trầm giọng nói:
- Ngươi không nên nóng nảy như vậy. Sao ngươi không cẩn thận cảm ứng một chút?”
Vô Lượng nhíu mày, sau đó bắt đầu nghiêm túc cảm ứng. Sau một lát, trên mặt hắn lộ ra vẻ ngưng trọng. Hắn lẩm bẩm nói:
- Lục đạo luân hồi mở ra. Lực lượng luân hồi cực lớn. Đó là một loại đại thế, thong thả, nhưng có lực lượng dồi dào đẩy ngã tất cả. Nhưng vì cái gì ta cảm nhận được... Là một loại... lực lượng hoàn toàn nghiền ép? Cái này… cái này hình như có chút không giống với…. lực luân hồi dưới tình huống bình thường...!
- Sợ rằng... còn xảy ra biến số gì đó.
Hồng Mông nói.
Lúc này, Sở Tuệ vừa rồi vẫn trầm mặc, trong lúc bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn ba người kia nói:
- Hình như... Không phải là một thế giới mở ra luân hồi?
Sắc mặt ba người đều trở nên vô cùng ngưng trọng. Bốn tôn giả bọn họ, mỗi người đều có phương hướng am hiểu không giống với nhau. Trong đó tôn giả Tiêu Diêu, cũng chính là Sở Tuệ, năng lực của nàng siêu cường nhất chính là năng lực tính toán. Cả ba người kia đều rất tin phục.
Cho nên, khi Sở Tuệ nói ra những lời này, tất cả bọn họ đều thật sự giật mình.
Ngay cả Vô Lượng tôn giả vẫn không ăn ý với Sở Tuệ, cũng không nhịn được lộ ra thần sắc nghiêm túc, nhìn Sở Tuệ:
- Nàng tính toán ra cái gì?
Vào thời điểm này, Sở Tuệ cũng không có tâm tư đi giễu cợt Vô Lượng tôn giả. Nàng trực tiếp nói:
- Ta có thể cảm giác được, loại lực lượng này... dường như là lục đạo luân hồi của vô số thế giới, đang mở ra!
Trên thực tế, trong nháy mắt khi Sở Tuệ nói lời này, bốn tôn giả bọn họ đồng thời cảm ứng được có điểm không đúng.