[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 2646 : Nhiếp Hổ trưởng lão (1)
Ngày đăng: 05:52 22/08/19
Bởi vì hắn gần như đã có thể xác định, kẻ phản bội chính là Nhiếp Hổ!
Chỉ là sâu trong nội tâm, trên phương diện tình cảm khiến cho hắn có phần không có cách nào tiếp nhận được chuyện này.
Bởi vì cho tới nay, Nhiếp Hổ vẫn là một nhân vật trọng yếu đỉnh cấp trong số bọn họ. Thậm chí là trung tâm trong trung tâm. Hơn nữa, thái độ của Nhiếp Hổ đối với phù văn tính mạng vẫn rất đặc biệt, như nhìn thấy kẻ thù.
Nếu như Nhiếp Báo đối với phù văn tính mạng là căm thù, như vậy Nhiếp Hổ chính là nhìn như nhìn kẻ thù. Hắn đặc biệt căm giận phù văn tính mạng. Xem giống như thù khấu giống nhau.
Bất kể như thế nào Nhiếp Báo cũng không nguyện tin tưởng Nhiếp Hổ lại có thể sẽ hợp tác cùng phù văn tính mạng, bán đứng đồng tộc của mình.
Nhưng sự thực bày ra đó. Nhiếp Hổ xuất hiện ở đây, chính là điều không hợp lý lớn nhất!
Bởi vì ở trong một đoàn đội, ai ở tại chỗ này chờ hắn, cũng không phải là Nhiếp Hổ!
Nhiếp Báo còn nhớ rõ trước khi hắn đi hạ giới, người chúa tể đã từng âm thầm một mình thông báo với hắn, nói cho hắn biết, một khi trên đường về xảy ra vấn đề, sẽ để Nhiếp Ưng tiếp ứng hắn!
Nhiếp Ưng bản thể là một con chim ưng khổng lồ, tốc độ bay còn nhanh hơn so với Nhiếp Báo rất nhiều lần!
Nhưng người xuất hiện ở trước mắt, lại là Nhiếp Hổ. Hơn nữa hoàn toàn không thấy đám người Nhiếp Ưng. Điều này nói rõ, bọn họ bị phục kích. Tất cả đều bị thương, sau đó trốn đi.
Loại chuyện không rõ ràng này càng khiến cho trong lòng Nhiếp Báo đặc biệt nặng nề.
Lúc này, Nhiếp Báo cuối cùng đã hoàn toàn khôi phục. Trên người của hắn cũng đổi thành một sức sống khó có nói hết.
Nhiếp Hổ cảm ứng được.
Trong ánh mắt hắn chợt bắn ra ánh sáng sắc bén, nhìn Nhiếp Báo:
- Ngươi ở đây mạnh mẽ áp chế thương thế? Ngươi... Không tin tưởng ta?
Nói xong, Nhiếp Hổ bay thẳng đến chỗ Nhiếp Báo, trên mặt vẫn mang theo vẻ phẫn nộ mãnh liệt, căm tức nhìn Nhiếp Báo:
- Ngươi nói... Có phải là ngươi bán đứng chúng ta hay không?
Nhiếp Báo vừa lại phía sau vẫn duy trì khoảng cách tương đối an toàn đối với Nhiếp Hổ.
Thật ra khoảng cách này cũng không an toàn. Chỉ có điều thú tộc trong thần giới tuy rằng đã là thần linh, có pháp lực vô cùng. Nhưng ở trong chiến đấu, bọn họ gần như vẫn duy trì loại bản năng này. Phải phát động công kích ở khoảng cách thích hợp.
Hai bên cứ như vậy, một tiến một lùi, đồng thời giao phong ở trong lời nói.
Nhiếp Báo thở dài, nhìn Nhiếp Hổ nói:
- Nhiếp Hổ trưởng lão, đến thời điểm này ngươi còn muốn giấu diếm ta sao? Hơn nữa loại thời điểm này, ngươi cắn ngược lại ta một cái, có ý nghĩa gì? Có thể khiến cho trong lòng ngươi thoải mái hơn một chút sao?
Trên mặt Nhiếp Hổ thoáng lộ ra một sự dữ tợn. Chỉ có điều hắn lập tức nhỏ giọng nói:
- Ngươi làm sao biết được là ta?
Nhiếp Báo nói:
- Đầu tiên, người ở chỗ này tiếp ứng không phải là ngươi.
Nhiếp Hổ gầm nhẹ một tiếng, cắn răng nói:
- Ta đã biết... Người chúa tể chắc chắn sẽ không hoàn toàn tín nhiệm mọi người.
- Không. Đây không phải là không tin tưởng, mà là một loại thủ đoạn bảo vệ cơ bản nhất.
Nhiếp Báo nhìn hắn, tiếp tục lui về phía sau, sau đó nói:
- Thứ hai, ngươi nói các ngươi trước đó bị phục kích. Nhưng trên người ngươi một chút vết thương cũng không có. Thậm chí ngay cả loại dấu hiệu sau khi tiêu hao cực lớn cũng không nhìn ra được. Cho nên, ngươi căn bản không phải chạy thoát thân trốn tới đây. Ngươi căn bản là vẫn ở chỗ này chờ ta!
- Không sai. Ngươi rất thông minh. Còn gì nữa không?
Nhiếp Hổ vừa nói, trong tròng mắt vừa lóe ra ánh sáng âm lạnh. Hắn đang tùy thời phát động công kích.
Nhưng Nhiếp Báo cũng rất cảnh giác, căn bản không cho hắn có cơ hội này. Hai bên đều cùng tộc. Tuy rằng cảnh giới của hắn cao hơn Nhiếp Báo một chút. Nhưng nếu như đối phương quyết tâm muốn chạy thoát, hắn cũng không có cách nào. Cho nên, ở trong lòng Nhiếp Hổ vẫn hi vọng kéo dài thời gian, chờ sự trợ giúp. Sau đó có thể tuyệt sát hắn ở chỗ này!
Trên thực tế, người chúa tể chi bọn họ, còn có những sinh linh khác, cũng không bị phục kích. Bọn họ thậm chí cũng không biết bên này có chuyện gì xảy ra!
Bởi vì bọn họ đều bị Nhiếp Hổ lừa gạt đi đến một địa phương khác!
Chuyện này nhìn qua có chút không thể tưởng tượng nổi. Thưng trên thực tế, ở dưới sự trợ giúp của những phù văn tính mạng đỉnh cấp, chuyển hoán cảnh tượng hư không một chút, thật đúng là không khó.
Người chúa tể thú tộc này căn bản cũng không nghĩ tới Nhiếp Hổ là kẻ phản bội, cho nên trực tiếp bị lừa gạt.
Cho nên, Nhiếp Báo mới phải chết!
Hắn chết, Nhiếp Hổ có thể thông qua một ít thủ đoạn, một ít cảnh tượng được chế tạo ra, tiếp tục đi mê hoặc người chúa tể bọn họ. Sau đó chụp mũ kẻ phản bội đến trên đầu Nhiếp Báo.
Như vậy... Hắn có thể tính kế được càng nhiều hơn!
Hơn nữa, ở sâu trong nội tâm, Nhiếp Hổ vẫn tồn tại một tia huyễn tưởng. Hắn hi vọng, có thể thông qua cái chế của Nhiếp Báo, khiến cho người chúa tể và các trưởng lão này, thay đổi chủ ý hợp tác với hạ giới.
Chuyện này tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng làm xong, Nhiếp Hổ tin tưởng, hắn có cơ hội thành công.
Nhiếp Báo nhìn Nhiếp Hổ:
- Không. Hai điểm này cũng đã đủ rồi. Ta hiện tại rất muốn biết, đám người người chúa tể bọn họ thế nào? Bọn họ có an toàn không?
- Bọn họ tạm thời là an toàn.
Nhiếp Hổ nói. Lúc này thân hình của hắn đã bắt đầu biến hóa thành bản thể. Một con mãnh hổ lông vằn cực lớn. Hiển nhiên, hắn đã chuẩn bị phát động công kích về phía Nhiếp Báo!
- Chờ một chút, Nhiếp Hổ trưởng lão.
Thân hình Nhiếp Báo bất chợt dừng lại, không tiếp tục lui về phía sau nữa. Lẽ ra đây là một loại hành động rất nguy hiểm. Nhưng Nhiếp Hổ lại vẫn đứng ở tại chỗ. Ánh mắt hắn uy nghiêm đáng sợ nhìn Nhiếp Báo.
Ánh mắt Nhiếp Báo lộ ra vẻ thương cảm:
- Nhiếp Hổ trưởng lão, có thể nói cho ta biết, đây là vì sao hay không?
- Vì sao? Ngươi còn hỏi ta vì sao?
Trong mắt Nhiếp Hổ thoáng lộ ra một vẻ kích động mãnh liệt. Hắn cắn răng nghiến lợi nhìn Nhiếp Báo:
- Còn không phải là bị các ngươi ép hay sao? Ta một kẻ căm giận phù văn tính mạng như vậy, cũng không nhịn được... phải đi tiến hành hợp tác với phù văn tính mạng, ngươi còn hỏi ta vì sao?
Nhiếp Hổ nói xong, trên mặt trực tiếp lộ ra sự phẫn nộ vô cùng:
- Cái này phải hỏi các ngươi!
Hắn gầm hét lên:
- Nếu như đám gia hỏa các ngươi không một lòng muốn hợp tác với sinh linh hạ giới đê tiện dơ bẩn ô uế đáng chết, muốn dung nhập thế giới của bọn họ. Ta tại sao phải đưa ra hạ sách này?