[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 2674 : Trần Phàm lựa chọn (2)
Ngày đăng: 05:52 22/08/19
- Ha hả Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Phàm vọt tới bên cạnh Sở Mặc, sau đó nắm lấy Lam Hiểu, quỳ một chân trên đất:
- Trần Phàm ta nguyện ý đầu nhập vào thế giới năm đại thiên. Hiện tại ta dâng lên bảy trăm vạn!
Trần Phàm vừa nói, vừa truyền âm cho Sở Mặc:
- Chủ nhân, phối hợp ta diễn kịch!
Trên mặt Sở Mặc lộ ra một nụ cười khổ, nhìn Trần Phàm:
- Ngươi cần gì phải khổ như vậy?
Trần Phàm lớn tiếng nói:
- Thần giới vô đạo, các thần vô đạo! Không ngờ lấy tính mạng của sinh linh hạ giới làm nguồn gốc năng lượng, xây dựng thần giới. Loại hành vi này, quả thực chính là chuyện nghịch thiên. Cái gọi là thần giới, quá khứ ta cũng không biết là tới thế nào. Nhưng thần giới tan vỡ, cũng đã là một cảnh cáo cực lớn. Đáng tiếc trong thần giới, các thần đều ngu muội, lại có thể hoàn toàn không thức tỉnh, cũng không có một chút ý định suy nghĩ lại. Trong mắt ta đều nhìn thấy, trong lòng đau đớn. Vẫn hi vọng Thiên Đế có thể tiếp nhận ta!
Lúc này, Trần Phàm lại nhìn về phía Lam Hiểu đang ở bên cạnh, nói:
- Thật xin lỗi Lam Hiểu. Ta thích nàng. Ta đã phong ấn tất cả người nhà của nàng và người nhà của ta, dẫn đến nơi này! Nàng đã không có đường lui!
Trong tròng mắt Lam Hiểu thoáng lộ ra một sự nhu tình.
Trần Phàm điên cuồng truyền âm nói:
- Hiểu hiểu... Không nên, ngàn vạn không nên!
Lam Hiểu lại ôn nhu cười, nhìn về phía Trần Phàm nói:
- Kẻ ngốc, ngươi cần gì khống chế ta? Lòng ta là ở cùng với ngươi! Ngươi cũng buộc người nhà của ta tới đây sao? Vậy thì quá tốt rồi. Từ đó về sau, chúng ta lại ở tại chỗ này, cũng không cần trở lại cái thần giới bị tàn phá đổ nát kia nữa!
Lam Hiểu coi như là phối hợp hắn diễn kịch. Nhưng điều này cũng không phải là điều Trần Phàm muốn.
Lam Hiểu lộ vẻ vẻ mặt nhu tình nhìn Trần Phàm, truyền âm nói:
- Đồ ngốc, ngươi không sợ gánh trên lưng danh xấu. Ta làm sao phải sợ? Không quan tâm là chuyện gì, không quan tâm sau này phải đối mặt với cái gì, chúng ta cùng nhau gánh vách là được!
Trên mặt Trần Phàm lộ ra cười khổ, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Sau đó, các nhân vật lớn ba Nhân tộc lớn của Thần tộc bên kia đều sắp phát điên rồi!
- Sở Mặc... Sở Thiên Đế, ngươi muốn làm gì?
- Ngươi không giữ chữ tín!
- Nhân tộc quả nhiên đều là hạng người giỏi thay đổi!
- Quá vô sỉ!
- Sở Thiên Đế... thề đi!
Trưởng lão của Trần thị Thần tộc quát to một tiếng.
Sở Mặc lộ ra vẻ mặt vô tội nhìn trưởng lão của Trần thị Thần tộc:
- Thề? Thề cái gì?
- Sở Thiên Đế... Ngươi chẳng lẽ lại thật sự muốn cùng ba Nhân tộc lớn của Thần tộc khai chiến hay sao?
Lúc này ánh mắt của trưởng lão của Trần thị Thần tộc nhìn về phía đám người Sở Mặc, đã lộ ra sự uy nghiêm đáng sợ đến tột đỉnh.
Những nhân vật lớn khác của Thần tộc cũng sắp phát điên rồi!
Thậm chí đến bây giờ, bọn họ vẫn không biết rõ ràng đến tột cùng là Trần Phàm và Lam Hiểu lâm trận phản chiến, hay chuyện này vốn chính là một âm mưu do bọn họ thương lượng xong từ trước.
Chỉ có điều từ trên tình huống hiện tại, hình như lâm trận phản chiến có khả năng lớn hơn một chút. Tuy rằng Sở Thiên Đế tnày cũng không biểu hiện ra thần sắc quá mức bất ngờ. Chỉ có điều chính vì vậy, mới khiến cho chuyện này nhìn qua, vô cùng giống với lâm trận phản chiến.
Về phần Trần Phàm... tên hỗn đản này, nhất định là một tên phản đồ. Điều này đã không cần đi nghiệm chứng cái gì nữa.
Hắn lại có thể sớm chuẩn bị khống chế tất cả người nhà của mình còn có người nhà Lam Hiểu mang đi!
Rõ ràng chính là đã sớm chuẩn bị xong, muốn đầu nhập vào Sở Mặc!
Chỉ có điều, hắn đến tột cùng là khống chế người nhà của mình và người nhà Lam Hiểu như thế nào? Ý niệm này rất nhanh liền hiện ra ở trong đầu của rất nhiều người. Chỉ có điều, sau đó bọn họ lại không nghĩ tới chuyện này nữa.
Bởi vì Trần Phàm quả thực có năng lực này. Hơn nữa bây giờ nghĩ tới chuyện này, cũng đã không có ý nghĩa gì nữa.
Trưởng lão của Trần thị Thần tộc nhìn Sở Mặc, cắn răng nghiến lợi nói:
- Sở Mặc, ngươi có phải... căn bản cũng không muốn hợp tác với ba Nhân tộc lớn của Thần tộc hay không?
- Đúng rồi!
Sở Mặc gật đầu, vẻ mặt thản nhiên.
- Ngươi...
Cuối cùng, trưởng lão của Trần thị Thần tộc nhịn không được, oa một tiếng, phun ra một búng máu.
Máu màu kim hoàng... Giống như hoàng kim lưu động, trôi nổi ở trong hư không, tản ra thần năng vô tận.
Đây là máu của thần linh!
Nắm giữ uy năng lớn lao.
Đại Công Kê ở bên kia nói:
- A, máu này không tệ, có thể điều chế thuốc. Đại Hoàng, ngươi có ăn hay không?
- Phi!
Đại hoàng trực tiếp xì một tiếng khinh miệt, sau đó lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Trưởng lão của Trần thị Thần tộc cũng sắp giận tới phát điên lên. Thân thể của hắn cũng có chút run rẩy. Quả nhiên là sắp bị tức chết rồi. Hiện tại không quan tâm đám sinh linh hạ giới dơ bẩn này rốt cuộc có phải đã sớm cùng Trần Phàm tính kế bọn họ hay không. Trong lòng của hắn đều đã hận chết mọi người bên này.
Lúc này, trưởng lão của Lam thị Thần tộc xem như là một người tỉnh táo nhất. Hắn nhìn Sở Mặc, trầm giọng nói:
- Sở Thiên Đế, ngay cả là phía bên chúng ta không nói ra, nhưng bản thân ngài đường đường là một Thiên Đế, làm như vậy... có mất thân phận hay không?
Sở Mặc nhìn trưởng lão của Lam thị Thần tộc này, thản nhiên nói:
- Ta với ngươi rất quen thuộc sao?
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Trưởng lão của Lam thị Thần tộc lạnh lùng nói:
- Lẽ nào ngươi muốn nuốt lời?
- Ta đã từng nói cái gì?
Sở Mặc nhìn trưởng lão của Lam thị Thần tộc này:
- Ta thề sao?
Trưởng lão của Đỗ thị Thần tộc lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ hỏi:
- Vậy ý của ngươi, có đúng là chuẩn bị mạnh mẽ chiếm lấy bảy trăm vạn tinh thạch của ba Nhân tộc lớn của Thần tộc chúng ta, sau đó cũng không muốn hợp tác với ba Nhân tộc lớn của Thần tộc chúng ta hay không?
Sở Mặc gật đầu:
- Đúng vậy. Chính là có ý này.
Bên này, hơn một trăm nhân vật lớn của ba Nhân tộc lớn Thần tộc đều không nhịn được cắn răng nghiến lợi nhìn đám người Sở Mặc bên này. Sau đó trưởng lão của Lam thị Thần tộc trầm giọng nói:
- “Được lắm, Sở Mặc, ba Nhân tộc lớn Thần tộc chúng ta nhớ kỹ các ngươi.
- Tùy các ngươi.
Sở Mặc nhìn bọn họ, cười nhạt:
- Đi nhanh đi. Không nhìn thấy người phía bên chúng ta đều đang xoa tay sao? Các ngươi không đi nữa, chết tại đây, cũng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.