[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 271 : Nước trong hang đá. (1)

Ngày đăng: 05:22 22/08/19

Cánh tay phát nổ, cơn đau đớn này hằn trong xương tủy, thấu tậntâm can! Nhưng bọn họ lại không hề kêu rên một tiếng, muốn qua đó để chứng minh, bọn họ cũng không phải loại người sợ chết vô dụng. Chỉ là thí tốt giữ xe! Có vậy thôi! Dũng khí của những người này lại không khiến kẻ khác được vui mừng.Thấy mười mấy người mất đi cánh tay chỉ trong nháy mắt, những kẻ còn lại nghĩ đến những gì mình sắp phải đối mặt liền không nhịn nổi rùng mình một cái. Mà ngay cả Tề tiên sinh vẫn luôn miệng đòi làm kẻ canh giữ cho Sở Mặc, lúc này cũng không khỏi ngậm miệng, trên mặt lộ ra nụ cười tự giễu. Nghĩ thầm: Sở Mặc đã có một sư tôn khủng khiếp như vậy rồi, sao còn cần ta làm người canh giữ? Ta thật đúng là không biết tự lượng sức mình mà. Lúc này, trong không trung vang lên giọng nói đạm mạc của Ma Quân: - Vị Tề tiên sinh này, hiện tại ta truyền cho ngươi một đoạn tâm pháp, phá giải phong ấn của ngươi, ngươi tự mình đi khỏi đây đi. Khi nào tu luyện tới Minh Tâm Cảnh, hẵng đến làm người canh giữ cho đồ đệ của ta. Ngươi hiện giờ, còn chưa đủ tư cách.——&Oa! Trong đám người lập tức nổ ra một trận xôn xao. Tất cả mọi người đều nhìn Tề tiên sinh với vẻ mặt phức tạp. Bao gồm cả những người từng được y bảo ban dạy dỗ, cũng không nhịn nổi nhìn về phía y đầy hâm mộ. Có người không nén được lẩm bẩm nói: - Ở hiền gặp lành… trước kia ta chưa bao giờ tin tưởng những lời này, bây giờ, ta tin rồi! - Thiện ác tất có báo ứng, không phải không báo mà chẳng qua chưa tới lúc mà thôi. Bây giờ ta cũng tin rồi. - Cả đời Tề tiên sinh đều nỗ lực làm việc thiện, cuối cùng cũng hái được trái ngọt rồi. Nhận được sự chỉ giáo của cao nhân… Còn ta, chỉ vì theo đuổi cái gọi là truyền thừa của môn phái cao nhất, làm ra loại chuyện ác độc này… Tiền bối, ta sai lầm rồi, xin ngài hãy trừng phạt! - Tiền bối, vãn bối cũng xin chịu phạt! Rầm rầm rầm... !Lại là những cơn mưa máu bùng lên liên tiếp, cánh tay của những người này, đều nổ tung. Có người thì kêu rên thảm thiết ngay tại chỗ vì đau đớn. Cũng không phải tất cả mọi người đều biết mình đã sai ở đâu, thực lòng muốn nhận trừng phạt. Có một số người, sâu trong đáy lòng vẫn giữ một tâm lý cầu may. Cảm thấy vị cao thủ thần bí này… là một người ân oán rõ ràng. Nếu bọn họ thành tâm nhận lỗi, có lẽ sẽ được tha cho một con đường sống. Kết quả, bọn họ phát hiện mình đã sai triệt để rồi, vị cao thủ vô cùngthần bí này… không hề bị dao động, y vốn không thèm để tâm xem bọn họ là ăn năn một cách thật lòng hay chỉ giả vờ giả vịt. Điều này làm cho một số người còn đang do dự đứng ngoài để xem xét tình hình khóc không ra nước mắt, tiến thoái lưỡng nan. Tề tiên sinh ngồi trên một tảng đá lớn, sau khi ngây người lâu thật lâu, dường như đang suy tư điều gì. Một lát sau, trên mặt y lộ ra vẻ vui mừng không kiềm nén nổi. Sau đó, quỳ gối trên tảng đá lớn, lạy ba lạy về phía không trung: - Ơn chỉ giáo của tiền bối, vãn bối Tề Bình, suốt đời không quên! Nói xong, Tề tiên sinh đứng dậy, nhìn thoáng qua những người đãmất một cánh tay, khẽ thở dài một tiếng, lắc lắc đầu. Sau đó bắn người lên cao, thực lực của Kim Thạch Chi Cảnh lập tức lộ ra. Nhón chân vài cái. Liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Những người này, là trừng phạt đúng tội. Mặc dù Tề tiên sinh đúng là muốn nói đỡ cho mấy người này một câu. Nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, nếu mình mà mở miệng, chẳng những không ích lợi gì. Khả năng còn khiến cho vị tiền bối kia không vui. Nếu đã như vậy, thì liền nhắm mắt làm ngơ, kiếm chỗ để tu luyện vậy.Khi nào tu luyện tới Minh Tâm Cảnh. Lại đi tìm Sở Mặc, làm người canh giữ bên cạnh hắn. Chính mình không thể trở thành một huyền thoại, nhưng nếu có thể tận mắt thấy một huyền thoại được sinh ra… cũng là một niềm hạnh phúc, coi như không uổng phí cuộc đời này. Những người này sau khi nát một cánh tay, bôi thuốc xong cũng lũ lượt tập tễnh rời đi. Cuối cùng, những kẻ còn bám trụ, số lượng không đến ba trăm. Những người này phần lớn đều có xuất thân từ các môn phái lớn nhỏ trên lục địa Thanh Long và Chu Tước.Người của Thanh Long Đường và Chu Tước Hội hoặc là đã chết, hoặc là đã bị tàn phế, chỉ còn lại vài người ít ỏi. - Mẹ nó! Một gã đàn ông trung niên đến từ lục địa Chu Tước cắn răng chửi thề một câu. Sau đó nói: - Các ngươi cũng thấy rồi đấy, việc đã đến nước này. Chúng ta đã không còn đường lui rồi! Mất đi một tay, thực lực bị phong ấn vĩnh viễn… với ta mà nói còn khó chịu hơn là cái chết! Cho nên, hiện giờ chúng ta cũng chỉ còn một con đường duy nhất! Nói xong, y nhìn thoáng qua phương hướng mà Hoa Xuyên Ngưurời đi lúc trước, cắn răng nói: - Nếu Hoa tiên sinh đã có thể tìm đường khác để lên. Vì sao chúng ta không thể? Bất luận ra sao, cũng phải lấy được phần truyền thừa này. Đến lúc đó, ít ra, có thể đổi lấy những tài nguyên và vinh hoa phú quý khó mà tưởng tượng nổi cho người nhà! - Đúng vậy. Liều mạng đi! Ta tuyệt đối không muốn phải mất đi một cánh tay. Càng không muốn cả đời chỉ có thể làm một kẻ thực lực chỉ dừng lại ở Thiết Cốt Cảnh! - Chúng ta chia nhỏ ra, đi theo các hướng khác nhau mà lên! Tên tiểu tử kia có thể trèo lên núi, vì sao chúng ta không thể? Đều là ThiếtCốt Cảnh như nhau, chẳng lẽ xương cốt của hắn còn có thể rắn chắc hơn chúng ta ư? - Đúng đó, sợ cái cóc khô gì, càng là phú quý phải truy cầu trong cảnh hiểm nghèo thì càng lớn! Những người còn sót lại cổ vũ lẫn nhau. Sau đó bắt đầu tự tản ra, từ những phương hướng khác nhau nhằm thẳng tới đỉnh Cô Bút Phong. Về phần chính diện vách đá, đã hoàn toàn không có ai dám từ hướng này trèo lên.Những tảng đá lớn kia nếu nện trúng người thì kết cục chỉ có một, đó là thịt nát xương tan… còn không có hậu bằng cụt một tay, cảnh giới vĩnh viễn bị phong ấn. ... . . . Sở Mặc khoanh chân ngồi trong hốc đá, khuôn mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu. Những người phía dưới đã đề phòng hắn như đề phòng một tên quái vật. Nhưng trên thực tế, tình trạng hiện nay của Sở Mặc đã là nỏ mạnh hết đà.Nếu những người bên dưới mà thấy tình trạng của hắn bây giờ, nhất định sẽ càng thêm có lòng tin. Số người cam tâm chịu phạt… chỉ sợ đã ít đi một nửa! Sở Mặc vẫn đang khoác trên người bộ quần áo gần như sũng máu. Những vết thương kia, tuy rằng đã không còn chảy máu nữa, nhưng nguyên lực trong đan điền đã tiêu hao hết nhẵn trong quá trình cắt đá.