[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 287 : Vào đến Bảo Sơn?
Ngày đăng: 05:22 22/08/19
- Đúng thế, Hoa tiên sinh một lòng báo thù cho con, sao lại tự sát ở đây?
- Hay là có người thôi miên, tạo ra ảo giác mới tự sát?Có người nghi ngờ nói.
- Sao lại có cảm giác quỷ dị vậy nhỉ?
Có người cau mày, ngẩng đầu lên, nhìn về nơi xa, dùng tay chỉ về tổ rồng, không nhịn nổi hét lên một tiếng đầy kinh hãi:
- Gì gì thế kia?
Những người khác cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy tổ rồng vĩ đại, cả đám đều trợn mắt há hốc mồm, gần như mất đi năng lực suy nghĩ.
- Làm sao lên đó được... trông giống như tổ chim... phóng đại hàng nghìn lần vậy?Có người lẩm bẩm không chắc chắn.
- Đúng là giống tổ chim!
Có người khẳng định nói.
- Làm gì có loài chim nào to như thế được?
Có người tỏ vẻ nghi ngờ.
- Các ngươi xem, bên trên...
Có người dùng tay chỉ lên lỗ lổng to tướng ở phía trên, kinh sợ hô lên:
- Đây... chắc chắn là tổ gì đó!
- Chẳng nhẽ chúng ta vô ý... xâm nhập vào tổ của nguyên thú bậc chín?
Thanh âm người nói chuyện có chút run rẩy, không biết là do bị kích động hay do sợ hãi.
Càng về sau càng có nhiều người leo vào, tất cả đều bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt.
Triệu Trường Hải ngơ ngác đứng đó, lẩm bẩm nói:
- Truyền thuyết ấy... truyền thuyết ấy... là thật sao? Thật không ngờ... Triệu Trường Hải ta sinh thời... có thể tận mắt chứng kiến truyền thuyết ấy...
- Triệu huynh, truyền thuyết gì vậy?
- Đúng thế, truyền thuyết gì?
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Triệu Trường Hải.
Triệu Trường Hải trầm mặc một hồi, mới nhìn về nơi xa xăm nói:
- Cái tên của Đại lục Thanh Long của chúng ta đến từ đâu?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, rồi trong mắt lộ ra tia rung động.
Có người không dám tin, nghi ngờ nói:
- Ngươi nói đây là tổ rồng của Thanh Long? Làm sao có thể chứ?
- Đúng vậy, dù đúng là Thanh Long đặt tên theo thần thú viễn cổ Thanh Long, nhưng vấn đề là, có ai thực sự nhìn thấy Thanh Long? Trong điển tích lâu đời nhất cũng chẳng có bất cứ ghi chép gì liên quan đến họ cả?
- Đúng, giống như người Chu Tước đại lục chúng ta, cũng chẳng có ai thực sự nhìn thấy Chu tước hết.
Có người Chu Tước đại lục nói.
Triệu Trường Hải chỉ cười lạnh:
- Trong đám người các ngươi, có ai biết Linh giới như thế nào không? Nhưng chỉ bởi vì các ngươi chưa từng thấy mà Linh giới không tồn tại sao?
Mấy người ở đó đều bị câu nói của Triệu Trường Hải nghẹn lại, không phản bác được gì.
Sự hiện hữu của Linh giới đối với những cường giả cấp cao ở Tứ Tượng đại lục hoàn toàn không phải là một bí mật. Có rất nhiều lão tổ của các đại môn phái bay lên Linh giới.
- Nếu ta đoán không nhầm, chiếc tổ khổng lồ ở đằng trước, chính làtổ của Thanh Long. Lúc nhỏ, ta từng nghe trưởng bối sư môn nói qua: thời viễn cổ, từng có Thanh Long nghỉ chân ở đỉnh Cô Bút trong rất nhiều năm. Thậm chí, hình dáng ban đầu của đỉnh Cô Bút cũng không phải như bây giờ! Mà là do Thanh Long thay đổi. Bởi vì, nó không thích loài người và những sinh linh khác đến quấy rầy.
Triệu Trường Hải nói:
- Các ngươi có biết vì sao lại có Thiên Trì Long Ngư không? Chính là bởi vì .. Thiên Trì Long Ngư sống cùng với Thanh Long! Nơi có Thanh Long, chắc chắn sẽ có cá tạo hóa.
Đại Công Kê và Sở Mặc đứng trên đỉnh tổ rồng, nơi mà những ngườiở bên này không nhìn thấy được. Nghe Triệu Trường Hải nói như vậy, Đại Công Kê khinh thường nói:
- Bậy bạ! Đúng là ăn bậy nói bạ! Cá tạo hóa nhìn thấy Thanh Long, bơi được bao xa liền bơi bấy xa. Năm đó biết bao nhiêu cá tạo hóa rơi xuống phàm trần bị tên khốn kiếp kia ăn được, nếu không làm sao có thể nhanh chóng có năng lực xé hư không chạy trốn như vậy?
Đại Công Kê vô ý, để lộ ra chuyện xưa khiến người ta kinh sợ.
Sở Mặc thoáng nhìn Đại Công Kê:
- Nếu ngươi muốn, thì cũng có năng lực rời khỏi đây từ lâu rồi mới phải. Dù không về được Thiên giới, ít nhất, Linh giới, Tiên giới... vớingươi mà nói, hoàn toàn không phải vấn đề đúng không?
Đại Công Kê thoáng nhìn Sở Mặc, nói:
- Chưa ăn đủ cá tạo hóa.
Sở Mặc có chút không tin tưởng lời nói của Đại Công Kê, bĩu bĩu môi, nhưng cũng chẳng hỏi nhiều, tiếp tục nhìn về nơi xa xôi.
Đám người kia nghe Triệu Trường Hải kể xong, tất cả không kìm nổi mà ồ lên một cách kinh ngạc.
Có người hưng phấn nói:
- Nếu như vậy, không phải tạo hóa của chúng ta tới rồi sao?
- Chưa chắc.
Người bên lạnh dội nước lã:
- Đại Năng Hoa Xuyên Ngưu của Minh Tâm giới không hiểu sao chết ở đây, ta lại thấy, nơi này vô cùng quỷ dị!
Đám người kia có chút trầm mặc, nhưng Triệu Trường Hải nhanh chóng tiếp lời:
- Đã vào Bảo Sơn, sao có thể tay không quay trở về? Dù có nguy hiểm, Triệu Trường Hải ta cũng phải đi tiếp!Nói xong, Triệu Trường Hải chuyển mình, hướng thẳng về phía tổ rồng.
Hắn vừa bước chân, những người khác còn chút do dự trong lòng, không nhịn nổi, đi theo Triệu Trường Hải cùng tiến về tổ rồng.
Nơi đó có thể có nguy hiểm, nhưng cũng có thể đang ẩn chứa cơ duyên to lớn không thể tưởng tượng nổi!
Tổ nguyên thu viễn cổ trong truyền thuyết! Nghe nói Long tộc thích thu thập bảo vật, có trời mới biết trong tổ rồng, sẽ có biết bao nhiêu báu vật?Cho nên, đám người theo sau Triệu Trường Hải điên cuồng lao về phía tổ rồng.
Có người vừa mới leo lên đến nơi, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, Nhưng thấy đám người phái trước đang vội vã lao về hướng tổ rồng, cũng không chần chừ đi theo.
Nhìn đám người đông nghìn nghịt ở phương xa đang lao tới, Sở Mặc có chút kỳ lại hỏi:
- Không phải tổ rồng có uy áp rất lớn sao? Sao bây giờ lại không có?
Đại Công Kê thoáng nhìn Sở Mặc:
- Không phải là không có, mà trở nên yếu hơn!
- Vì sao?
Sở Mặc thắc mắc.
- Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi câu ấy! Vừa nãy chẳng phải ngươi lấy hết nguyên khí tích tụ bao nhiêu năm ở đây rồi sao? Hấp thụ nhiều thế sao không khiến ngươi chướng bụng nhỉ?
Ngữ khí của Đại Công Kê đầy tiếc nuối
- Này, Đại Công Kê, ngươi có ý gì vậy? Đang mắng ta sao?
Sở Mặc trừng mắt nhìn Đại Công Kê... . . . . .
Đại Công Kê ngoảnh đầu sang một bên, chiếc mào gà đỏ tươi trên đầu rung lên, hoàn toàn thờ ơ, chẳng thèm để ý đến Sở Mặc.
Lúc này, Triệu Trường Hải ở phía trước bỗng kêu to một tiếng, đột ngột dừng bước, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, sợ hãi nói:
- Uy áp! Uy áp của tổ rồng! Chắc chắn đây là tổ Thanh Long!Những người theo sát phía sau Triệu Trường Hải, cũng mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi. Có người hai chân run rẩy kịch liệt, không thể nào đứng thẳng, không kìm nổi lùi sâu về phái sau, áp lực ấy mới bớt đi một chút.