[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 291 : Sông U Minh hồ Luân Hồi

Ngày đăng: 05:22 22/08/19

Đại Công Kê nói có chút khoa trương, những nguyên dược mà Sở Mặc hái, đều là những nguyên dược cực phẩm lâu năm. Còn một số ít thảo dược non, Sở Mặc đến liếc cũng chẳng thèm liếc thêm một cái.Từ đầu Đại Công Kê đã nảy sinh ý nghĩ muốn tranh cướp nguyên dược với Sở Mặc, nhưng đến lúc sự việc xảy ra, nó mới bi thương phát hiện ra rằng, mọi việc hoàn toàn không hề giống như nó nghĩ. Tiểu tử này quá giảo hoạt, ban đầu hướng về mấy chỗ, nó ỷ vào tốc độ không ai bì kịp của mình lao lên trước, nhưng ở đó chẳng có cái gì ngoài mấy cọng cỏ dại. Quay đầu lại nhìn Sở Mặc, trên tay đã là một cây nguyên dược cực phẩm. Đến chỗ sau, nó vẫn bị Sở Mặc lừa gạt như vậy. Mấy lần như thế,Đại Công Kê tức chết đi được, dứt khoát không thèm tranh đoạt gì nữa. Vì tiểu tử này đã quá hiểu nó. Khiến lần nào cũng chẳng có được thu hoạch gì. Đến cuối cùng, chỉ có thể đứng đó nhìn Sở Mặc vơ vét khắp nơi. Lẽ ra Đại Công Kê ở đỉnh Cô Bút này bao nhiêu năm như vậy, phải hiểu rõ sinh linh ở đây hơn ai hết, muốn tìm nguyên dược cực phẩm gì gì đó, không phải chuyện khó khăn gì mới đúng. Nhưng trên thực tế, kiến thức Đại Công Kê tuy rằng uyên bác, nhưng về khoản nguyên dược lại dốt đặc cán mai!Cũng không phải là tất cả dược liệu đều tỏa ra dao động linh lực hay dao động dược tính. Thật ra những dược liệu càng cao cấp, trông càng tầm thường. Nếu không, sao chúng có thể bình yên sinh trưởng nhiều năm? Đã bị bọn nguyên thú có linh tính trong núi này ăn sạch sẽ từ lâu rồi! Cuối cùng Sở Mặc vẫn cho Đại Công Kê một vài cây nguyên dược cực phẩm, dù miệng không nói ra, nhưng trong lòng Sở Mặc rất rõ, Đại Công Kê đã giúp hắn rất nhiều. Giờ nó ở bên cạnh, cũng là một sự giúp đỡ lớn lao. Đường về hướng tây. Sở Mặc và Đại Công Kê đi đường vô cùng thuận lợi. Hầu như chẳng gặp bất cứ kẻ nào! Một người một gà, không có việc gì đấu võ mồm nhao nhao, thời gian trôi qua cũng vui vẻ. Đường về cũng không có việc gì vội, vì vậy bảy ngày sau, Sở Mặc cùng Đại Công Kê vẫn còn cách thành Viêm Hoàng trăm dặm. Bọn họ đứng ở trên một ngọn núi, ngắm nhìn tòa thành nguy nga ở nơi xa. - Sao nào? Thành lớn ở nhân gian, cũng khá chấn động đúng không? Sở Mặc nhìn Đại Công Kê ở bên, có chút đắc ý hỏi. - Chấn động? Đại Công Kê có chút thông cảm nhìn Sở Mặc: - Đợi đến ngày ngươi bước vào Thiên giới, nhìn thấy những tòa thành ở Thiên giới rồi hãy nói đến hai chữ này. - Đúng là vô vị, đây là nhân gian! Sở Mặc trợn mắt nói: - Đúng rồi, Đại Công Kê, ngươi không thể vào thành với ta như thế này được. Sẽ dọa tất cả mọi người đấy. - Kê gia anh minh thần vũ như thế này, sao có thể dọa người? Đại Công Kê mặt không phục nhìn Sở Mặc. Sở Mặc khóe miệng co quắp: - Ngươi từng thấy con gà trống nào to như ngươi chưa? - Đám gà phàm trần này... sao có thể so bì với Kê gia chứ? Đại Công Kê cười lạnh quay đầu đi chỗ khác. Sở Mặc đầu xám xịt nhìn Đại Công Kê: - Có phải ngươi thấy, ở thế gian phàm tục này, ngươi là vô địch? - Không kém bao nhiêu! Đại Công Kê mặt kiêu ngạo nói: - Kê gia tuy không phải là gà chọi, nhưng cũng chẳng phải ai cũng có tư cách đấu với Kê gia. - Được rồi đấy, ngươi muốn theo ta vào thành, thì phải khiêm tốn chút nữa. Bộ dạng ngươi như thế này... quá chú ý rồi. Sở Mặc nói. - Ý của ngươi, Kê gia quá đẹp? Đại Công Kê nhìn Sở Mặc.Sở Mặc bày ra vẻ mặt buồn nôn, sau đó nói: - Ý của ta, nếu ngươi không muốn bị người ta chế biến thành thịt gà kho tàu, thì khiêm tốn chút. - Tiểu tử... ngươi muốn chết! Đại Công Kê đập cánh phần phật, xông lên, chiến đấu với Sở Mặc. - Xem Nhất Cước Vô Địch của Kê gia. Một lát sau... - Bỏ chân gà của ngươi ra, nếu không ta luộc ngươi. - Không bỏ! - Có bỏ hay không? Không bỏ, gia đành lấy dao ra vậy. - Ngoài cái chiêu hù dọa Kê gia này ra, ngươi còn chiêu khác không? Đại Công Kê một chân giẫm Sở Mặc, mặt bi phẫn nói. Sở Mặc cười lạnh nói: - Về sau sẽ có! Đại Công Kê phẫn nộ thu móng vuốt gà về, rầm rì nói: - Không phải đối thủ của Kê gia, chỉ biết lấy thần khí ra uy hiếp, cũng không biết xấu hổ. - Ngươi cũng không không phải người, sao biết xấu hổ là cảm giác thế nào? Sở Mặc trả lời một cách mỉa mai, như không có chuyện gì đứng lên phủi tay. Thực lực của hắn hiện giờ, không dùng Thí Thiên hoàn toàn không phải là đối thủ của Đại Công Kê. Nhưng hắn đánh lộn với Đại Công Kê không biết chán. Vì con gà này, tuy rằng miệng nói mình không phải gà chọi, nhưng lực chiến tương đối mạnh, hơn nữa khi chiến đấu, vô cùnghăng hái dũng mãnh. Nhất là lần trước Sở Mặc hỏi nó có phải là gà chọi hay không, càng thể hiện ra sức chiến đấu không gì sánh bằng. Đá Sở Mặc tăm tối mặt mũi, cho đến khi dùng Thí Thiên ra uy hiếp mới chịu thôi. Sau đó, thân mình Đại Công Kê biến nhỏ hơn chút, nhưng vẫn to gấp đôi so với gà thông thường. Dùng cách nói của Đại Công Kê chính là, cả đời Kê gia chưa bao giờ ủy khuất mình như thế, giờ đã là hy sinh to hơn trời rồi.Sở Mặc không thể không lấy ra một con cá tạo hóa để an ủi lòng tự trọng bị tổn thương của Đại Công Kê. Vừa hay con cá này khiến Đại Công Kê đem tất cả bất mãn quăng đến tận chín tầng mây. Cái hang đá kia, bị Sở Mặc để bên cạnh cây nhỏ màu xám xịt trong không gian ngọc, mấy con cá tạo hóa bơi tung tăng ở phía trong. Theo như Đại Công Kê nói, Thương Cung Thần Giám là thần khí tạo thành từ Tiên Thiên, nuôi sống mấy con cá tạo hóa này hoàn toàn không phải là vấn đề. Hơn nữa, chỉ cần có đủ thức ăn, sẽ nhanh chóng đẻ trứng sinh sôi.Nhưng khi Sở Mặc hỏi cá tạo hóa ăn gì, Đại Công Kê lại quanh co. Sau khi Sở Mặc rút Thí Thiên ra truy hỏi, mới bất đắc dĩ nói cho Sở Mặc, thức ăn cá tạo hóa không tồn tại ở thế gian này. Linh giới có thể có, nhưng cũng không dám cam đam. Nó là một loại trùng sinh trưởng ở giữa dòng sông U Minh, tên gọi U Minh Trùng. - Sông U Minh là sông gì? Là sông ở Minh giới sao? Sở Mặc hỏi Đại Công Kê. - Không đây là nơi cực âm, là dòng sông chôn cất, được gọi là sông U Minh. Đại Công Kê cúi đầu nói. - Nơi này... gần như là không tồn tại ở Tứ Tượng đại lục đúng không? Sở Mặc giọng điệu không tốt hỏi. Đại Công Kê đuối lý gật đầu: - Nếu Tứ Tượng đại lục mà có, chỉ sợ đã bị âm khí ăn mòn từ lâu rồi, căn bản không thể có bất cứ sinh linh nào tồn tại. Minh giới to lớn khôn cùng, có lẽ có nơi như vậy...