[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 321 : Thông đạo.
Ngày đăng: 05:22 22/08/19
Bởi vì tâm của hắn cũng không ở thế giới này. Bởi vì tâm pháp của Thiên Ý Ngã Ý khi tâm tình tăng lên có thể có được ưu đãi khó có thể lường trước.
Khi Sở Mặc đi vào dãy núi Thiên Đoạn đã là năm ngày sau.
Đoạn đường này Sở Mặc quả thật là mệt mỏi không nhẹ, mặc dù Đại Công Kê ba ngày trước đã tìm được hắn, nhưng sống chết cũng không chịu làm vật cưỡi của hắn.
Lời nói của Đại Công Kê chính là:
- Kê gia chính là cứu khổ cứu nạn, làm sao có thể trở thành vật cưỡi của ngươi?
Tiểu Sài Khuyển mấy ngày nay cũng biểu hiện rất tốt, vẫn thật biết điều, chưa bao giờ náo loạn. Ngoại trừ hắn và Đại Công Kê nhìn không vừa mắt nhau ra, hết thảy đều mạnh khỏe.
Sở Mặc nhìn dãy núi trùng điệp…. giống như chặt đứt mảnh không trung trước mắt, trong lòng trở nên có chút kích động.
Tiểu Sài Khuyển ở bên trong túi áo của Sở Mặc nhìn về phía dãy núi Thiên Đoạn, nhẹ nhàng sủa hai tiếng:
- Gâu gâu!
Đại Công Kê ở bên cạnh giễu cợt nói:
- Tiểu cẩu, ngươi tới nhà rồi, có thể cút xéo!
Tiểu Sài Khuyển nhe răng nhếch miệng thị uy về phía Đại Công Kê, tuy nhiên Đại Công Kê đâu sợ nó, cười lạnh nói:
- Giỏi thì tới bắt cho kê gia mấy con cá đi!
Nói xong khí tức trên thân Đại Công Kê liền lộ ra một chút.
Tiểu Sài Khuyển lập tức lạnh run ở trong túi áo của Sở Mặc, loại nghiền ép cảnh giới này quả nhiên là không có biện pháp chống đối.
Sở Mặc tức giận trừng mắt nhìn Đại Công Kê:
- Ngươi khiến một con chó bắt cá cho ngươi, ngươi nghĩ thế nào vậy?
Đại Công Kê cười lạnh nói:
- Kê gia lại không khiến nó đi bắt chuột….
- ….
Sở Mặc liếc mắt, sau đó nói:
- Không được hồ đồ, chúng ta còn có chính sự phải làm. Đại Công Kê, ngươi có muốn đi cùng ta không?
Đại Công Kê nói:
- Kê gia cảm thấy trên núi này có bảo bối, sẽ không đi cùng với ngươi, nếu ngươi gặp nguy hiểm kê gia có thể hỗ trợ!
- Mang theo ta chạy trốn sao?
Sở Mặc hỏi.
- Cút! Kê gia không phải là vật cưỡi của ngươi!
Đại Công Kê vẻ mặt kiêu ngạo, nhấc cao đầu bước đi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Sở Mặc.
- Ngươi thì sao? Tiểu tử kia?
Sở Mặc nhìn thoáng qua Tiểu Sài Khuyển trong túi áo hỏi.
- Gâu!
Tiểu tử kia cúi đầu lùi vào trong túi áo của Sở Mặc, không bao giờ… đi ra nữa. Hiển nhiên là sợ Sở Mặc bắt nó rời đi.
- Được, vậy ngươi theo ta. Vừa lúc nếu gặp được một ít nguyên thú bậc cao, ngươi cũng có thể giúp ta đi dọa chúng nó.
Sở Mặc nói xong liền triển khai ảo ảnh Tật Phong Bộ, dùng tốc độ cao chạy về phía dãy núi Thiên Đoạn.
Tới gần dãy núi Thiên Đoạn, Sở Mặc dựa theo bản đồ Phương Minh Thông cung cấp tìm được lối đi vào.
Không thể không nói, nếu như không có bản đồ rất khó có thể tìm được cửa vào!
Bởi vì xung quanh cửa vào không có bất kỳ dấu vết của con người.
Đầy đủ mọi thứ, nhìn qua cũng không có gì khác so với nguyên thủy. Bất cứ kẻ nào đi tới nơi này, nếu không phải biết trước, chắc chắn sẽ không nghĩ tới phía dưới này có một cái động.
Đang nghĩ ngợi, Sở Mặc đột nhiên khẽ động trong lòng, thi triển ảo ảnh Tật Phong Bộ, thân hình chợt tránh đi.
Vù!
Một mũi tên phát ra tiếng xé gió thê lương bay qua sát bên má của Sở Mặc.
Pựt!
Mũi tên hung hăng đâm vào trên một cây đại thị ở bên ngoài hơn mười trượng.
Vèo vèo vèo!
Tiếp theo lại là hơn mười mũi tên bắn về phía Sở Mặc!
Tất cả đây đều phát sinh vô cùng đột ngột, không có một chút dấu hiệu nào!
Cho tới lúc này, năng lực cảm giác nguy hiểm của Sở Mặc rất hùng mạnh, nhưng lúc này…. Dường như đã mất đi hiệu lực!
Sở Mặc triển khai thân mình nhanh chóng né hơn mười mũi tên này, sau đó trầm giọng nói:
- Ta phụng hoàng mệnh mà đến, các ngươi dừng tay!
Nói xong trong tay của Sở Mặc liền xuất hiện Thiên Tử kiếm, đưa lên cao.
Lúc này, trong rừng cây thưa thớt phía trước truyền tới một đạo thanh âm lạnh như băng:
- Hoàng mệnh gì chứ? Ta không biết, trọng địa quân đội, người không có phận sự tránh ra! Nếu không sẽ giết không tha!
Đuôi lông mày của Sở Mặc khẽ nhướng, lấy hổ phù của Phương Minh Thông ra nói:
- Ta phụng hoàng mệnh cùng với lệnh của Phương đại soái, mang theo Thiên Tử Kiếm, mang theo hổ phù của Phương soái đích thân đến, có quân tình trọng yếu! Các ngươi nhanh đi thông báo, bằng không chậm trễ chuyện quan trọng các ngươi sẽ không đảm đương nổi!
Tới bây giờ không ngờ Sở Mặc vẫn không phát hiện ra ra tung tích của đối phương. Trong lòng không khỏi hít sâu một hơi, đột nhiên có nhận thức mới đối với chiến lực của những người này, với thực lực của Đại Hạ.
Trên người những người này hoặc là có gì đó che chắn, hoặc là… đã đạt tới cảnh giới nhất định, khiến khí tức không lộ ra ngoài chút nào!
Lúc này bên kia trầm mặc một lát, sau đó có một bóng dáng từ trong rừng cây đi ra.
Sở Mặc vừa thấy, khóe miệng lập tức khẽ co quắp vài cái. Người đi ra toàn thân đều khoác cành khô lá vụn. Cho dù là lành nghề vẫn làm người ta có loại ảo giác. Dường như hắn chính là một bộ phận ở nơi này.
Người này nhanh chóng đi tới bên cạnh Sở Mặc, một đôi mắt vô cùng sáng ngời đánh giá Sở Mặc vài lần, sau đó ánh mắt dừng lại ở Thiên Tử kiếm và Hổ Phù trong tay Sở Mặc. Nhìn hồi lâu mới nói:
- Ngươi đợi ở đây đi!
Nói xong người này liền nhanh chóng rời đi!
Sở Mặc đứng ở nơi đó, ngưng thần cảm giác động tính trong rừng cây trước mắt. Sau đó trên mặt của hắn lộ ra một chút rung động. Bởi vì hắn căn bản không cảm giác được bất cứ dị thường nào!
Hay là…. Trước khi đám người kia công kích, trên người căn bản không có bất kỳ sát khí nào?
Thật đáng sợ!
Phải biết rằng, bất luận là sinh linh gì, là người, là nguyên thú, thậm chí là dã thú bình thường trước khi tiến hành công kích về phía trước nhất định sẽ lộ ra một tia sát khí.
Một tia sát khí này, người có cảm giác nhạy bén liền có thể trực tiếp cảm nhận được, và làm ra phòng ngự.
Nhưng nếu là những người trên người một chút sát khí cũng không có… như vậy trừ phi cảnh giới rất cao, nếu không muốn giấu diễm căn bản không thể!
Loại năng lực này, đừng nói người bình thường, cho dù là cường nhân bậc cao trong môn phái chỉ sợ cũng không kịp chuẩn bị!
- Cho ta tất cả cảm giác trong rừng rậm này!
Sở Mặc truyền một đạo ý niệm tới Thương Khung Thần Giám.
Một là tò mò, thứ hai là Sở Mặc cũng muốn thử một lần, xem khi đối mặt với tình huống này Thương Khung Thần Giám có biện pháp giải quyết nào không!
Sau đó Thương Khung Thần Giám không phụ sự mong đợi của hắn, trực tiếp truyền tới một đống lớn tin tức cho Sở Mặc.