[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 327 : Quân đoàn đào mỏ. (2)
Ngày đăng: 05:22 22/08/19
Sở Mặc trầm giọng nói:
- Bao gồm cả ta cũng như vậy, bất cứ lúc nào cũng phải có sự chuẩn bị tâm lý cho việc hy sinh tính mạng.
- Sứ Giả, chúng tôi không sợ chết! Chỉ cần có thể quét sạch được đội quân của Đại Tề thì Hà Húc tôi sẽ là người đầu tiên xung phong đi đầu!
Hà Húc lớn tiếng đáp lại.
- Vậy thì tốt! Hà Húc, ngươi nhanh chóng lui về trị thương cho tốt, nghỉ ngơi một tối. Ngày mai... chúng ta sẽ bắt đầu làm việc!
Sở Mặc nói xong bèn quay xuống lớn tiếng nói với đoàn binh sĩ ở dưới:
- Bắt đầu từ lúc này, tất cả mọi người đều bỏ lại công việc đang làm dở dang, về nghỉ ngơi cho thật tốt. Ngày mai bắt đầu làm việc! Còn bây giờ thì... giải tán!
Ngay sau mệnh lệnh đó của Sở Mặc, đội quân đào mỏ đó bắt đầu lần lượt giải tán.
Về tới căn phòng của Trương Vinh, Sở Mặc kêu gã tìm bản đồ của toàn bộ thông đạo.
Trương Vinh có chút thắc mắc hỏi:
- Sứ Giả ngài rút cuộc định hành động như thế nào? Ngài muốn dụ bọn chúng vào rồi nhốt kín chúng trong thông đạo đó hay sao? Kế hoạc này xem ra có thể rất ổn, nhưng...
- Nhưng cái gì?
Sở Mặc nhìn bản đồ, không ngẩng đầu lên mà hỏi một câu.
- Nhưng đối phương đâu có ngốc nghếch như vậy đâu. Bọn chúng muốn vào trong thông đạo này thì chắc chắn sẽ phái trước một đoàn quân tới để tham thú tình hình, đồng thời giải quyết hết người của chúng ta ở đây... Rồi sau đó, kiểm tra kỹ lưỡng tất cả mọi nơi cho thật kỹ càng rồi mới để cho đại quân vào trong thông đạo này, ta nói vậy có đúng không?
Trương Vinh nhỏ tiếng nói:
- Vì dù sao... đây không phải là trò trẻ con, chỉ cần quan được thông đạo này thì bọn chúng có thể xâm nhập luôn vào lãnh thổ của chúng ta.
Sở Mặc gật gật đầu và nói:
- Đương nhiên, chắc chắn bọn chúng sẽ làm như vậy rồi! Vì thế nên ta mới hỏi mọi người có sợ chết hay không
- Ý của ngài là... muốn dùng hơn một vạn người chúng ta... để đổi lấy lòng tin của đối phương?
Trương Vinh hít một hơi lạnh, sắc mặt giật mình kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, y trầm ngâm một hồi thật lâu rồi nghiến răng lại nói:
- Vì Đại Hạ... cho dù có phải hy sinh đoàn quân này thì ta cũng chịu! Cho dù có chôn vùi thân xác ở nơi đây thì... ta cũng cam lòng!
Sở Mặc lắc lắc đầu nói:
- Sao có thể như vậy được? Trương tướng quân... ngài nghĩ nhiều quá rồi đó. Hơn một vạn người các ngươi, tất cả đều rất đáng quý, nếu không thì ngươi nghĩ xem vì sao ta lại giữ lại mạng cho Hà Húc? Với loại quân sĩ không biết nghe lời như vậy, nếu vô năng bất tài thì ta đã sớm kết liễu y luôn rồi! Ta muốn đưa đám ngươi này ngược lại công kích tới tận Đại Tề cơ!
- Á?
Trương Vinh giật giật khóe miệng mấy cái, gã lẩm bẩm:
- Nhưng... Phương Soái và Bệ Hạ...cũng đâu có nói về việc này!
Sở Mặc cười đáp lại:
- Bọn họ cũng không nói là không được mà, chẳng phải vậy sao?
Trương Vinh há hốc mồm kinh ngạc mà nhìn Sở Mặc, một hồi thật lâu sau, gã mới lắp bắp nói:
- Cũng đúng là vậy... Phương Soái đã trao Hổ Phủ cho ngài rồi, thì tuyệt nhiên không phải là sự tín nhiệm thông thường nữa... Lúc này quả thực ngài có quyền điều động tất cả quân đội trong Đại Hạ này... Haizz... thời gian ở đây lâu quá rồi khiến cho ta cũng hồ đồ rồi, độ mẫn cảm để bị giảm đi nhiều quá rồi... ta già rồi!
- Trương tướng quân chưa già, một người như ngài mới thực sự là quốc bảo của Đại Hạ!
Sở Mặc cười nói tiếp:
- Ngài nhìn xem nơi này và cả nơi này nữa... vài nơi đó có thể sụp lở được không?
- Sụt lở? Ngài muốn...
Trương Vinh giật giật khóe miệng mấy cái, rồi sau đó đột nhiên nhớ tới điều gì đó, gã nói:
- Chắc chắn là không có vấn đề gì! Chỉ là cần có chút thời gian nhất định thôi, ít nhất... là nửa tháng!
Sở Mặc nghĩ một lát rồi nói:
- Vẫn còn kịp!
- Tiếp theo, vẫn còn một vấn đề rất quan trọng nữa.
Sở Mặc nhìn Trương Vinh và nói một cách nghiêm túc:
- Bên phía Thái Tử có biết gì về đội quân này hay không; có biết rằng đội quân này có chiến lực mạnh đến như thế này hay không?
Trương Vinh ngẫm nghĩ một lát rồi sau đó đáp lời:
- Có lẽ là bên Thái Tử không biết gì đâu, vì lúc trước khi phát hiện ra nơi này, là đích thân Phương Đại Soái sắp xếp mọi việc ở đây. Bên phía Thái Tử tuy rằng trước giờ luôn có mối quan hệ rất tốt với Phương Đại Soái, nhưng ngài ấy từ nhỏ lớn lên cùng Hoàng Thượng, là tâm phúc trung thành hết mực của Hoàng Thượng. Vì thế nên chuyện này chưa chắc Thái Tử đã được biết rõ sự tình.
Trong lòng Sở Mặc thấy hối hận vô cùng, đáng lẽ khi còn ở Viêm Hoàng Thành hắn nên hỏi cho rõ sự tình ở đây ra sao. Vì điều này có liên quan đến một vấn đề vô cùng quan trọng.
- Ngài thận trọng suy nghĩ lại một lần nữa xem, điều này vô cùng quan trọng!
Sở Mặc nhìn Trương Vinh và nói:
- Những năm gần đây, Thái Tử có khi nào can thiệp vào sự vụ ở đây hay không?
- Không có, tuyệt đối không có!
Trương Vinh khẳng định một cách vô cùng chắc chắn:
- Từ trước tới giờ đều là Phương Đại Soái trực tiếp liên lạc với chúng tôi. Ngay đến cả Hoàng Thượng có lẽ cũng chưa chắc nắm được tình hình ở đây rõ ràng và chi tiết bằng Phương Đại Soái.
Sở Mặc thở phào nhẹ nhõm một cái rồi hắn nhìn Trương Vinh và nói:
- Nếu nói như vậy thì tiền trạm quân của bên đó nếu như vào đến bên trong thông đạo mà gặp người của bên ta, thì người của chúng ta sẽ hoảng hốt mà tháo chạy... điều này cũng hoàn toàn dễ hiểu mà phải không?
Hai mắt của Trương Vinh tức thì sáng rực lên, ngay sau đó gã gật đầu và nói:
- Điều này... chắc chắn hoàn toàn có thể chấp nhận được! Theo ý của ta thì Phương Đại Soái cũng không nói rõ cho Sở Sứ Giả ngài biết được tình hình cụ thể ở nơi đây, ban nãy chắc hẳn đã khiến cho ngài kinh hãi một vố rồi phải không?
Sở Mặc cười khổ sở nói:
- Chắc chắn là bị làm cho sợ rồi, nếu không phải vì ta cũng có chút thực lực, có lẽ đã chẳng còn cách nào để phục tùng mệnh lệnh rồi. Khi ta nhận được thông tin tình báo này, thì tình hình đã tương đối cấp bách rồi nên hoàn toàn không thể kịp để trao đổi nhiều hơn với Hoàng Thượng và Phương Đại Soái.
Trương Vinh hơi ngây người kinh ngạc, gã bèn hỏi:
- Thông tin tình báo này... là Sứ Giả ngài nhận được hay sao?
Sở Mặc gật gật đầu đáp lời:
- Đúng vậy.
- Chẳng trách nào... Lợi hại quá!
Trương Vinh hướng ngón tay cái về phía Sở Mặc, thể hiện sự tán thưởng ngưỡng mộ, rồi sau đó gã nói tiếp:
- Những người đào mỏ ở đây, thông thường có hai nghìn người đào mỏ trong một ngày, sau đó sẽ nghỉ ngơi ba ngày. Những binh sĩ đào mỏ ước chừng có khoảng ba nghìn người, còn lại hai nghìn người thì phụ trách công việc hậu cần và bảo vệ.