[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 337 : Viên ngọc biến mất. (2)
Ngày đăng: 05:22 22/08/19
Đại Công Kê trầm ngâm một hồi rồi sau đó đáp lời:
- Trên người của tên tiểu tử đó có một cơ duyên khó tưởng tượng được, nhưng cơ duyên đó lại hoàn toàn bị ẩn giấu đi mất. Hiển nhiên đó là do một cao nhân nào đó đã hóa phép trên người của hắn.
Phong Dực Long gật gật đầu và nói:
- Hơn chục năm trước, từng có một luồng sức mạnh xuyên thủng bầu không trung của Đại Hạ. Ta có kiểm tra qua luồng sức mạnh đó và có cảm nhận được đó là một sức mạnh khiến cho hồn siêu phách lạc. Tính thời gian ra thì có lẽ cũng cùng chừng tuổi với tên thiếu niên này.
- Nói vậy... thì thân thế của tên tiểu tử này cũng không đơn giản như vậy đâu.
Đại Công Lệ lẩm bẩm một câu:
- Kê Công thử nghĩ mà xem, nếu là người bình thường thì sao có thể khiến cho ngài cảm thấy thân thiết đến như vậy được?
- Vậy ngài.. dự định sẽ đi cùng với hắn hay sao?
Phong Dực Long hỏi.
- Đúng vậy đó, còn ngươi thì sao? Có muốn đi cùng không?
Đại Công Kê nhìn Phong Dực Long và nói:
- Cứ chôn chân ở đây thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Ở nơi đây xưng bá thì chẳng bằng đi ngắm nhìn phong cảnh của thế giới cao siêu hơn nơi đây.
Phong Dực Long lắc lắc đầu nói:
- Thôi bỏ đi, ta không đi thì tốt hơn, vẫn chưa tới lúc!
Đại Công Kê nhìn nó một cái rồi thở dài nói:
- Ngươi bị quá nhiều thứ trên cõi đời này ràng buộc!
- Vâng, ta không được tự do tự tại như Công Kê ngài.
Phong Dức Long khẽ cười.
Nếu như Sở Mặc có thể chứng kiến được cảnh tượng này thì chắc chắn hắn không biết nên nói sao nữa. Hắn kêu Đại Công Kê đi uy hiếp một số những Nguyên Thú cao giới để công kích đội tiềm trạm quân của Đại Tề. Vậy mà Đại Công Kê lại lười biếng chỉ tìm có một Nguyên Thú Cửu Giới... hơn nữa lại còn là bằng hữu thân thuộc với y.
Huyết Khí trên người của Sở Mặc chỉ có những sinh linh cao giới mới có thể cảm nhận được. Vì thế nên đám quan binh ở phía dưới chân núi hoàn toàn không cảm nhận được.
Hơn nữa luồng Huyết Khí này sau khi phát ra bên ngoài đã thoáng một cái bị kiếm chế mất.
Tiếp theo đó thân thể của Sở Mặc bắt đầu nhanh chóng hồi phục trở lại. Đó là sự tự hồi phục với một tốc độ tuyệt đối không phải là tốc độ mà cảnh giới này có thể có được... nó đang xảy ra đối với Sở Mặc.
Nhưng bản thân Sở Mặc lại không hề cảm nhận thấy được những điều này. Hắn vẫn cảm thấy hoàn toàn bình thường!
Sau khi đột phá chẳng phải sẽ như vậy hay sao?
Lớp da bị thương lỗ chỗ của hắn vẫn đang khiến cho Sở Mặc cảm thấy đau đớn từng hồi, nhưng đối với Sở Mặc mà nói thì cơn đau này còn nhẹ nhàng hơn nỗi đau trước kia rất nhiều!
Vết thương nhanh chóng hồi phục, những lớp da bị thiêu đột rớt xuống đất đã nhanh chóng được thay thế bằng một lớp da mới.
Người sống bị hành hạ tưởng chết, thịt bọc lấy xương... nỗi đau đó chắc cũng chỉ đến như thế này mà thôi.
- Cái gọi là Thoát Thai Hoán Cốt... há chẳng phải cũng chỉ đến như thế này mà thôi sao?
Sở Mặc nhìn đống da rớt xuống dưới đất mà ngây người lẩm bẩm một mình.
Sở Mặc đã tăng thêm chiều cao khá nhiều so với lúc trước. Khi Sở Mặc thay bộ y phục khác, hắn bất giác sờ lên ngực của mình một cái. Đó gần như là một thói quen của hắn rồi.
Nhưng lần này lại không sờ trúng bất cứ một vật gì hết.
Sở Mặc ngay tức thì kinh ngạc vô cùng, có âm thanh gì đó cứ âm vang trong đầu của hắn.
Sở Mặc cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện ra trước ngực của mình trơ trụi ở đó! Chỉ còn lại một sợi dây đang đeo trên cổ.
- Viên ngọc của ta đâu rồi?
Sở Mặc cảm nhận được mồ hôi lạnh đang chảy từ trên đầu xuống.
Lúc đó hắn đột nhiên tập trung tinh thần của mình để liên lạc với không gian của viên ngọc, bước vào bên trong không gian đó.
- Nó vẫn còn!
Sở Mặc thở phào một cái nhẹ nhõm. Tuy không biết rõ viên ngọc đó đã biến đi đâu mất, nhưng chí ít thì có thể chứng minh được rằng viên ngọc đó không bị mất.
Nhưng cảnh tưởng ở bên trong viên ngọc thì lại khiến cho hắn phải ngạc nhiên một cách không tưởng!
Toàn bộ không gian của viên ngọc đã được mở rộng ra tới hàng chục mẫu đất! Ở đây thậm chí còn thể xây dựng được một trang viên rồi đó.
Một hố nước thực thể vỗn dĩ không được to lớn cho lắm, giờ đây chẳng hiểu vì lý do gì mà đã hóa thành một đầm khá lớn, đám Tạo Hóa Ngư lặng lẽ bơi lội ở bên trong đầm. Trông bọn chúng thật tự do tự tại, dường như tất cả bọn chúng đều rất mãn nguyện đối với không gian sống mới này của mình.
Cái cây nhỏ còi cọc mọc trên tảng đá xanh đó lúc này đã thay đổi khiến cho Sở Mặc có chút không nhận ra được nó nữa. Trước tiên nó thân cây đã cao hơn trước rất nhiều, tiếp theo là nó không còn dáng vẻ còi cọc như trước nữa, những cành lộc tựa giao long đang vươn lên trên những cành cây, đâm chồi nảy lộc xanh rì một màu, và còn nở rất nhiều những bỗng hoa màu trắng.
- Đây... là cái cây đó sao?
Sở Mặc lẩm bẩm tự hỏi, nhìn về phía tảng đá lớn màu xanh.
Thoáng một cái... trong ánh nhìn của hắn thể hiện sự... kinh ngạc đến tột độ.
Bởi vì không ngờ phiến đá xanh kia đã hóa thành hình dạng của một lò luyện đan, ba chân bầu tròn, toàn thân màu xanh, thoạt nhìn thô sơ thuần phác, đượm một màu sắc cổ xưa.
Chỉ là ở chính giữa lại có một vệt máu tươi vô cùng sắc nét, rộng chừng bàn tay, quấn quanh như chiếc đai lưng.
Màu máu đó thoạt nhìn toát lên một vẻ yêu dị và diễm lệ vô cùng.
Chỉ mới đưa mắt liếc qua, Sở Mặc đã có cảm giác như cả linh hồn đang bị hút vào trong đó, vô số tiếng thét gào thê lương thảm thiết, tiếnggầm rú không cam lòng, tiếng chửi rủa đầy oán hận và tiếng rống rít điên cuồng đổ xô vào trong đầu của hắn.
Những âm thanh đó phảng phất như đang truyền đến từ địa ngục!
Sở Mặc giật mình kinh hoàng, lúc này tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý tự động vận hành. Ý thức của Sở Mặc đột ngột tỉnh táo trở lại. Sau đó, khi nhìn vệt máu này thêm một lần thì không còn cảm thấy như khi nãy nữa.
- Thứ này… chính là thứ… được hình thành từ hàng triệu huyết sát khí?
Sở Mặc hơi khiếp sợ nói.Nhìn lại đống dược liệu bên kia, tất cả đều được chất lên chỉnh tề ở bên cạnh thửa đất. Bao gồm cả một ít đồ dùng và quần áo của Sở Mặc.
So với trước đây, không gian đã lớn hơn gấp nhiều lần!
Đồng thời, Sở Mặc cũng chú ý tới mảnh đất nơi cái cây nhỏ cắm rễ mọc lên, hình như có sự khác biệt rõ ràng so với những chỗ xung quanh.
Hắn từng thử trồng một số loại thuốc xuống miếng đất này, nhưng tất cả đều không sống nổi.