[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 346 : Một trời một vực

Ngày đăng: 05:22 22/08/19

Nói xong, bước chân thoăn thoắt đi ra ngoài cung. Giấc mộng lưu danh thiên cổ... đang bày ra trước mắt! Phương Minh Thông nhìn theo bóng của hoàng thượng sợ đến toát mồ hôi, tuy nhiên trong lòng cũng thầm khen: Đúng là một thằng nhóc thông minh, không kể công, không kiêu ngạo, tuổi còn nhỏ mà đã làm được như vậy. Hoàng thượng nói không sai chút nào... Ngươi đúng là quốc bảo mà!... . . . So sánh với bầu không khí náo nhiệt của Viêm Hoàng Thành, mảnh trời trên đế đô Đại Tề... lại bao phủ một bầu không khí nặng nề u ám. Dường như toàn bộ chốn kinh đô phù hoa đều ảm đạm trong một không khí chết chóc. Thậm chí ngay cả những dân chúng bình thường không biết chuyện gì đã xảy ra, đều cảm nhận được loại cảm giác này. Bọn họ rất hoang mang, không biết đã có việc gì phát sinh, bầu không khí bao phủ trên chốn đô thành phồn vinh này sao lại khiến người ta khó thở như vậy.Sự sung sướng có thể lây lan, thì sự áp lực cũng có thể lan truyền. Trong phút chốc, sắc mặc của tất cả mọi người ở đế đô Đại Tề, từ đầu đường đến cuối ngõ, đều trở nên vô cùng nghiêm túc. Những đứa trẻ đang nô đùa ngoài đường cũng đều được người lớn dắt về. Có đứa không nghe lời còn bị phết cho mấy cái, vừa nức nở vừa đi về cùng cha mẹ. Trong hoàng cung Đại Tề. Trên ghế rồng, hoàng đế Đại Tề Khương Hằng Vũ ngồi ở đó mặtkhông có chút biểu tình. Thoạt nhìn như đang suy tư điều gì. Bên dưới là một đoàn văn võ bá quan đang quỳ, tất cả mọi người đều cúi gằm mặt. Không có bất cứ ai dám lên tiếng nói chuyện. Không khí bên trong chốn cung vàng điện ngọc này, còn áp lực hơn bên ngoài gấp trăm lần! - Các ngươi, không ai phản đối ư? Thật lâu sau, Khương Hằng Vũ cất giọng như người đang ngủ mê, khẽ nói một câu. - Bệ hạ... trăm sai ngàn sai, đều là do lão thần. Việc này... lão thần không thể nào chối bỏ được trách nhiệm. Một ông già tóc đã hoa râm nhưng toàn thân vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ, chậm rãi ngẩng đầu. Hai hàng nước mắt chậm rãi lăn ra khỏi đôi mắt đục ngầu. Ông già này, chính là binh mã đại nguyên soái của Đại Tề Khổng Trung Đạt! Nghe nói cảnh giới đã đạt tới Minh Tâm Cảnh hoàng cấp tầng thứ bảy.Lại nói, Khổng Trung Đạt đã theo hầu hai vị hoàng đế, cũng được xem như nguyên lão hai triều. Làm binh mã đại nguyên soái của Đại Tề đã rất nhiều năm. Địa vị ở Đại Tề cực cao, rất được hoàng đế Khương Hằng Vũ tin dùng. Lúc trước kế hoạch trên thảo nguyên phương Bắc cũng là do y đề suất. Sau lại đến lúc hoàng thất Đại Tề sắp được thu hoạch, thì bị Sở Mặc nhúng tay vào, khiến kế hoạch này bị hủy diệt hoàn toàn. Chẳng khác nào tát bôm bốp vào mặt của hoàng thất Đại Tề. Lần này chiến dịch kéo cả triệu quân qua dãy núi Thiên Đoạn, cũng vẫn là do Khổng Trung Đạt đề ra!Kẻ xúi giục thái tử Hạ Anh ở Đại Hạ, là một tên mật thám do Khổng Trung Đạt cài ở Đại Hạ đã được hơn ba mươi năm! Ở phủ thái tử, người đó là một bề tôi cũ chân chính, gần như là ở bên thái tử Hạ Anh từ nhỏ đến lớn. Là một thuộc hạ thân tín mà Hạ Anh vô cùng tin tưởng. Ai mà ngờ được người như vậy lại là một gián điệp của Đại Tề! Bởi vậy, sau khi Hạ Anh vừa xảy ra chuyện, Khổng Trung Đạt liền có được tin tức. Hơn nữa, còn nắm rõ được tâm tình của Hạ Anh hơn so với rất nhiều người.Theo đó, sau nhiều lần tâm sự với Hạ Anh rốt cuộc tên gián điệp kia cũng xúi được Hạ Anh làm phản. Và vẫn có thể đóng vai trò làm một kẻ trung gian mà lại không khiến bản thân bị bại lộ. Gã tìm cho Hạ Anh Một con mắt, nhờ vào một loại thuốc thần kỳ giúp Hạ Anh khôi phục một chút thị lực! Sau đó hứa hẹn với Hạ Anh, một khi sự việc thành công, sẽ trả lại cho y cả hai con mắt sáng không hư hại gì, khôi phục hoàn toàn thị lực cho y. Hơn nữa còn phong y làm Hạ vương! Ban cho y một nửa quốc thổ của Đại Hạ!Hạ Anh không hề do dự mà... Đồng ý! —— Sau khi Hạ Anh đồng ý tạo phản, cái giá mà y trả ra vô cùng ác độc! Giống như một lưỡi dao sắc bén, cắm vào ngay trái tim của Đại Hạ! Y mang bí mật của dãy núi Thiên Đoạn tiết lộ cho Đại Tề. - Bên trong lòng núi Thiên Đoạn ẩn chứa một mỏ quặng vô cùng lớn! - Đại Hạ đã khai thác mỏ quặng này... hơn mười năm nay! - Cụ thể hơn thì ta không rõ ràng, bởi trong suốt mười năm này ta không hề nhúng tay vào việc của bên đó. Người của ta cũng không có cách nào để cài vào được. Nhưng chỗ ta còn cất giữ tấm bản đồ của năm ấy. Có một lối đi lớn trên bản đồ đó lúc này nhất định đã được đào thông! - Đường hầm đó rất lớn, cho dù là cả triệu người cũng nhất định có thể đi qua! Quân đội đồn trú ở đó kiêm luôn cả canh gác và khai thác mỏ. Thực lực của đội quân đó không kém. Nhưng vì để giữ bí mật nên chỉ có thể điều động hơn một vạn người. Không hề đáng lo. - Sau khi hành quân xuyên qua được dãy Thiên Đoạn, các ngươisẽ đánh chiếm được phủ Thanh Châu trong một khoảng thời gian ngắn nhất. Sau đó… có thể thẳng tiến đến Viêm Hoàng Thành rồi! - Ta chờ các ngươi, ở Viêm Hoàng Thành! Lúc ấy, Hạ Anh đã có một cuộc đàm phán kéo dài với vị sứ giả do Đại Tề bí mật phái tới, gần như đã mang mọi tin tức mà y biết khai báo ra một cách cụ thể. Sau đó, phía Đại Tề liền phái ra một cao thủ tới khảo sát tình hình thực tế trên dãy núi Thiên Đoạn. Quả nhiên nhanh chóng phát hiện, những gì thái tử Hạ Anh nói là đúng sự thực, không hề sai chút nào!Vì vậy, phía bên Đại Tề liền vui như mở cờ trong bụng, cảm giác này thật chẳng khác nào giữa mùa hè oi bức, đang khát khô cổ lại được uống một ly nước đá. Quả thực là mát thấu tận tâm can. Rồi sau đó, Đại Tề bắt đầu bí mật điều binh khiển tướng một cách chóng vánh. Phân tán vài đội quân bí mật, ra lệnh cho bọn họ đến tập kết tại dãy núi Thiên Đoạn. Đồng thời, phái ra những phó tướng và chủ soái dày dạn kinh nghiệm cùng Phương Đông Minh chỉ huy toàn bộ mặt trận, tiến hành chiến dịch này.Mãi cho đến khi đại quân đã tập kết một cách an toàn dưới chân núi Thiên Đoạn, thì phần thắng lúc này cũng vẫn đang hoàn toàn nghiêng về phía Đại Tề. Không ai có thể đoán được vì sao, kết cục của trận thắng mười mươi này lại trở thành như vậy. Từ đầu đến cuối, phía bên Đại Hạ vẫn không hề có bất cứ động tĩnh nào! Mấy nhánh quân của họ vẫn còn đang bận chặn quân nghi binh của Đại Tề, sợ sẽ có quân đội của bọn y lọt qua biên giới. Còn tình hình phíadãy núi Thiên Đoạn thì vẫn tĩnh lặng như mặt hồ thu vậy! Nhưng mặt hồ yên ả này, lại nhận chìm toàn bộ đại quân triệu người của bọn họ!