[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 415 : Tâm tư của Đế vương
Ngày đăng: 05:23 22/08/19
- Ta nộp...
Môn chủ Thiên Kiếm Môn tức thì hô lớn. Rồi sau đó y nhìn đám người đứng bên cạnh mình, nghiến răng kìm cơn giận, y nói:
- Tất cả nộp hết ra đi!
Đám người bên phía Thiên Kiếm Môn chỉ còn lại có năm người, bọn chúng lặng lẽ khiêng xác của Lục trưởng lão rời đi. Đám người đó rời đi một cách tủi nhục nhưng tốc độ thì thật nhanh lẹ.
Tất cả bọn chúng đều sợ con Chu Tước đó đột nhiên lại thay đổi chủ ý mà ra tay sát hại bản thân mình.
Vì thế nên đám người của Thiên Kiếm Môn gần như chẳng do dự nữa mà ngay lập tức rời khỏi Viêm Hoàng Thành.
Ngô Nhất Cúc và Mạnh Nhất Lân cũng đi theo đám người đó. Ngô Nhất Cúc không hề do dự chút nào mà ôm theo đứa con của mình, nhanh chóng rời khỏi đó. Nhưng Mạnh Nhất Lan thì khác, trước khi rời đi ả dường như muốn nói điều gì đó với Tiếu Nhất Nguyệt và đám đệ tử của Phiêu Diêu Cung.
Chỉ có điều tám nữ nhi đệ tử Phiêu Diêu Cung trong đó có Tiêu Nhất Nguyệt đều ngoảnh đầu quay đi, không một ai muốn đoái hoài gì đến ả nữa.
Con đường đi là do mình tựa chọn lựa, dù đúng dù sai đều là do quyết định của bản thân mình. Nếu đã lựa chọn rồi thì không còn đường để quay lại nữa, không thể trách móc được bất cứ một ai.
- Vù!
Đám người đó vừa mới đi khỏi, con Chu Tước cũng giang rộng đôi cánh mà bay thẳng lên trời.
Tất cả mọi người đều nhìn con thần điểu đó một cách kính sợ. Nó bay thẳng lên trời cao, nhanh chóng khuất bóng sau chín tầng mây.
Tề tiên sinh thổn thức, cười khổ một cái rồi nói:
- Bên cạnh công tử có một thần vật cường mạnh uy lực như vậy bảo vệ cho ngài, tiểu lão ta ở đây tự nhiên cảm thấy bản thân thật thừa thãi...
- Tề tiên sinh nói gì vậy...
Sắc mặt của Sở Mặc vẫn còn rất yếu ớt, hắn nói với Tề Sơn tiên sinh:
- Tề tiên sinh tới đây trợ giúp quả thực khiến cho ta rất vui.
Nói đoạn, sắc mặt của Sở Mặc thay đổi trở nên khó coi vô cùng, phù một tiếng, hắn ói ra một ngụm máu tươi. Tiếp theo đó... cả người ngã ra về đằng sau.
- Cung chủ!
- Công tử...
Đám người Tiêu Nhất Nguyệt và Tề Sơn tức thì lo lắng hoảng loạn.
Tề Sơn tiên sinh vội vàng bước lên trước, xem xét tình trạng của Sở Mặc, mặt ông ta sầm lại rồi nói:
- Nhanh chóng mang công tử tới một nơi an toàn, vết thương của Sở công tử quá nghiêm trọng!
Tiểu Sài Khuyển cũng lo lắng cuống quýt quay vòng vòng xung quanh, cổ họng nó phát ra những tiếng kêu thê lương.
Tiêu Nhất Nguyệt vội vàng cùng với mọi người khiêng Sở Mặc về Phàn phủ.
Những chuyện trên đời này thật khó mà thập toàn thập mỹ. Cho dù trong lòng có hy vọng mọi chuyện có được kết cục hoàn mỹ đến như thế nào đi chăng nữa thì trên thực tế hoàn mỹ... chỉ có thể tồn tại ở trong thế giới huyễn tưởng mà thôi.
Cũng giống như hiện tại.
Hôn lễ của lão gia Phàn Vô Địch đã bước tới hồi kết.
Nhưng Sở Mặc, người mà đáng lẽ lúc này phải có mặt ở đây để chúc mừng cho ông nội của mình, thì lại không thấy hắn xuất hiện.
Một số nhân vật tiếng tăm trong vùng tham dự buổi tiệc đều đang thì thầm bàn tán với nhau, suy đoán lý dò vì sao Sở Mặc lại không có mặt ở đây, có chuyện gì đã xảy ra mà khiến cho hắn lại không xuất hiện trong sự kiện quan trọng như thế này.
Phàn Vô Địch và Long Thu Thủy hai người đó, nhìn thì có vẻ như đang tươi cười vui vẻ, nhưng kỳ thực trong lòng thì nóng như có lửa đốt!
Chỉ là vì hôm này là ngày đại hỉ của hai người bọn họ, Phàn Vô Địch và Long Thu Thủy là hai nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay. Hai người đó không thể rời đi giữa chừng được, nếu không... thì quả thực quá thất lễ.
Hoàng Thượng ngồi ở phía bên kia, gương mặt của ông ta hoàn toàn không hề để lộ bất cứ một thái độ gì hết. Nhưng ở sâu trong ánh mắt của Hoàng Thượng thì lại thoáng qua một chút khoái trá.
Gần như không một ai biết rằng, hậu đài của Hoàng Đế Đại Hạ kỳ thực chính là Thiên Kiếm Môn!
Chuyện này kỳ thực thì ngay đến cả Đạm Đài tiên sinh... cũng không được rõ!
Đứng đằng sau lưng Hoàng Gia chắc chắn sẽ có những thế lực môn phái hậu thuẫn, đó là điều mà tất cả mọi người đều biết.
Nhưng môn phái đó rút cuộc là môn phái nào thì trước giờ vẫn là đề tài bàn tán của đám đông.
Vì có đến chừng mười mấy môn phái có mối quan hệ mật thiết hảo hữu với Hoàng Gia Đại Hạ, chẳng ai biết được môn phái nào càng thân thiết với Hoàng Thất hơn một chút.
Bí mật này chỉ có các đời Hoàng Đế mới hiểu rõ được thôi!
Trước khi mỗi đời Hoàng Đế băng hà thì bí mật này mới được truyền lại cho người thừa kế của mình.
Hay nói theo cách khác, trong Đại Hạ này hiện tại chỉ có duy nhất một mình Hoàng Thượng mới biết sự việc này.
Lần này trước khi Thiên Kiếm Môn tới đây, bọn chúng đã dùng cách thức liên lạc cũ nhất và cũng là đặc biệt nhất để gửi thông tin đến cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cũng đã phái người dùng một phương thức mà người ngoài hoàn toàn không thể hiểu được để truyền thông tin tới cho đám người của Thiên Kiếm Môn.
Trước giờ thái độ của Hoàng Thượng với Sở Mặc thường rất phức tạp.
Ông ta vừa hy vọng Sở Mặc có thể trở nên đủ mạnh, có thể bảo vệ được Đại Hạ, nhưng cũng lại lo lắng hắn sẽ đe dọa đến quyền lực của mình!
Dù sao thì Sở Mặc cũng là một thiếu niên, đã là thiếu niên thì chắc chắn sẽ có những lúc nông nổi. Ông nội của hắn lại là một vị danh tướng của Đại Hạ, có uy tín rất lớn trong quân đội.
Nếu Sở Mặc từ nhỏ đã gia nhập một đại môn phái nào đó thì có lẽ Hoàng Thượng quả thực đã không phải lo lắng gì hết rồi. Vì chỉ cần hắn gia nhập một môn phái nào đó thì có nghĩa là Sở Mặc đã lựa chọn rời xa thế tục, gần như không còn quan tâm đến bất cứ sự việc gì trong thế tục này nữa.
Nhưng Sở Mặc lại không như vậy!
Y được sinh ra trong thế giới trần tục, từ nhỏ lớn lên trong thế tục, hắn có mối liên quan quá nhiều... với thế tục này!
Sở Mặc âm thầm tạo tổ chức đó, người ngoài không biết việc đó, nhưng thần là người thống trị cao nhất của Đại Hạ thì sao Hoàng Thượng lại không biết điều đó cơ chứ?
Hơn nữa hắn cùng với Hứa Phù Phù, con cháu của đại gia tộc quyền quý, lại là huynh đệ, đồng thời có những công lao to lớn quan trọng đối với quân đội. Trong đám thanh niên của Đại Hạ này Sở Mặc là người có được uy danh to lớn đến mức ngay cả bản thân của hắn cũng không thể tưởng tượng nổi.
Đó quả thực là một tên thiếu niên có quá nhiều ưu điểm, có năng lực, có dã tâm..., là một một tên thiếu niên thế tục được ông trời ưu ái ban tặng cho thật nhiều ân huệ!