[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 483 : Năm mươi viên

Ngày đăng: 05:24 22/08/19

Trên khuôn mặt của cô gái kia không có vẻ gì là bất ngờ, gật gật đầu: - Đúng vậy, những việc này ta đều hiểu, Linh Đan Đường có chút nguy cơ không ai nối nghiệp. - Cho nên, cửu thúc mới nghĩ tới việc tìm một ít viện binh mạnh mẽ, ít nhất có thể giúp cho tốc độ suy yếu của Linh Đan Đường chậm đi một chút. Đế Chủ Phùng Xuân nói xong, thoáng nhìn cô gái, thở dài một hơi: - Chỉ là nếu làm vậy thì thật có lỗi với ngươi. - Cửu thúc đừng nói vậy. Ngài làm đúng lắm, nhiều khi cũng là tại ta ngang bướng. Cô gái cúi đầu, nhỏ giọng nói: - Cứ không muốn để hôn nhân của mình trở thành một món hàng, lúc nào cũng mơ mộng có thể gặp được người khiến trái tim mình rung động. - Ha ha, vậy ngươi có sai gì đâu, cô gái nào mà chẳng mộng mơ Đế Chủ Phùng Xuân nhìn cô gái với ánh mắt trìu mến, sau đó, mập mà mập mờ nói: - Thực ra, lần này ta mang ngươi đến đây là muốn để ngươi xem xem tên nhóc làm vụ giao dịch kia với ta thế nào. - A Trên khuôn mặt cô gái lộ vẻ giật mình, nhìn Đế Chủ Phùng Xuân với sự bất ngờ vô cùng. Bộ dạng đó rất đáng yêu: - Một người thiếu niên không rõ lai lịch, thực lực đến Trúc Cơ còn chưa đạt, cửu thúc để ta xem làm gì, ngài rốt cuộc đang nghĩ thế nào vậy? - Khụ khụ Khuôn mặt già nua của Đế Chủ Phùng Xuân đỏ lên, ho khan hai tiếng. Sau đó nói: - Mấy con cháu dòng dõi danh gia vọng tộc đó đều không khiến ngươi vừa mắt, này không phải là cửu thúc muốn thay đổi phong cách cho ngươi hay sao? - Nhưng mà thay đổi này cũng hơi thái quá rồi Cô gái không nhịn được lườm một cái, sau đó nói: - Ngài cho ta đi xem mắt những con cháu danh gia vọng tộc đó ừ thì còn chấp nhận được, nhưng ngài đến cùng là nghĩ gì mới có thể để cho ta xem cái người đến lai lịch còn không biết, đã thế thực lực còn yếunhư vậy. Đế Chủ Phùng Xuân lẩm bẩm nói: - Thực ra tên nhóc này cũng khá là thú vị, ngươi không thấy, một thiếu niên ngay cả kỳ Trúc Cơ còn chưa đến lại có thể đặt chân tới nơi như Huyễn Thần Giới này, rất dễ khiến người ta nghi ngờ sao. - Chẳng qua là vì huyết mạch hùng mạnh thôi. Cô gái nhếch nhếch mép: - Trước kia cũng không phải không có trường hợp này, hơn nữa, người kia còn chưa biết có đến đây hay không đấy. - Nếu không đánh cuộc đi Đế Chủ Phùng Xuân cười nói. Cô gái không nhịn được trợn mắt tỏ vẻ chán nản: - Lại tiếp nữa - Xem ra là ngươi không dám Phùng Xuân cười tủm tỉm dùng kế khích tướng. - Cũng không phải là ta không dám nhé, chẳng qua, hiện nay ta thật đúng là có chút tò mò rồi, rốt cuộc là người thiếu niên như thế nào mà có thể khiến ngài chú ý tới vậy.Cô gái không nhịn được cười rộ lên: - Thế này đi, ta cược với ngài, dù sao ta thích viên đá kia cũng không phải ngày một ngày hai rồi, nếu thiếu niên kia không đến, ngài liền mất tảng đá kia cho ta đi. - Không được không được Phùng Xuân lập tức từ chối, lắc đầu nói: - Tảng đá đó là ta mang từ nơi thần bí ấy về, tuy còn chưa nghiên cứu được rõ ràng nhưng nhất định là một vật báu, ngươi đổi yêu cầu khác đi. - Mỗi một tảng đá, ngài đừng lừa ta, ngài vốn không thể nghiêncứu được rõ ràng, ta thích nó, bởi vì màu sắc rực rỡ bên ngoài, hơn nữa ta còn đặc biệt cảm thấy nó rất có duyên với ta. Cô gái nói: - Nếu ngài không chịu thì thôi. - Được, ta cá với ngươi Đế Chủ Phùng Xuân do dự một hồi lâu, sau đó gật đầu thật mạnh, nói: - Ta thấy, thiếu niên kia nhất định sẽ không lỡ hẹn với ta, nếu hôm nay hắn tới, chắc chắn là sẽ mang theo đủ hai mươi viên Thiên Nguyên Đan chất lượng hoàn hảo, người như vậy cũng coi như là một nhân tài chân chính rồi, ngươi cứ tiếp xúc nhiều với hắn một chút, cho dù chỉ làlàm bạn bè thì cũng tốt cho Linh Đan Đường chúng ta thôi. Cô gái gật gật đầu, cười nói: - Ta biết ngài là vì muốn tốt cho Linh Đan Đường rồi, ta còn hạch sách tảng đá đó của ngài, thật là ngại quá. Đế Chủ Phùng Xuân cười thản nhiên: - Tảng đá đó còn chưa phải là của ngươi đâu. - Ta có niềm tin. Cô gái cười đến vui vẻ vô cùng.Đúng lúc này, một tiếng thông báo từ bên ngoài truyền tới lập tức khiến khuôn mặt của cô gái ỉu như bánh đa chiều. - Bẩm đại nhân, đan sư khách mời Lâm Bạch đã đến. - Ha ha ha ha Đế Chủ Phùng Xuân cười ha ha. Cô gái giật giật môi, trợn mắt nói lẩm bẩm: - Đúng là đáng ghét mà, làm cho ta mất toi một tảng đá đẹp hoàn hảo.Đế Chủ Phùng Xuân nói: - Mời hắn vào Sau khi Sở Mặc đi vào chợt cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút kỳ quái. Đứng bên cạnh Đế Chủ Phùng Xuân là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, đang dùng một ánh mắt không nói rõ ràng, dò xét hắn từ trên xuống dưới. Hơn nữa, xem ra còn có chút soi mói, có chút khó chịu nhưng là không ghét bỏ. - Ha ha, quả nhiên ngươi là người giữ chữ tínĐế Chủ Phùng Xuân thấy Sở Mặc thì mặt mày vui vẻ, cũng không giới thiệu cho Sở Mặc thân phận của cô gái kia, mà là hỏi thẳng vào vấn đề: - Thế nào, luyện thành công bao nhiêu viên. Khóe miệng Sở Mặc hơi nhếch nhếch. Phùng Xuân lập tức cười nói: - Không việc gì, không đủ ba mươi viên cũng không sao, thực ra tiêu chuẩn ba mươi viên quả thực là cũng hơi cao một chút. Sở Mặc thoáng nhìn qua Đế Chủ Phùng Xuân, nói: - Thực ra, đúng là không phải con số ba mươi. Trong con ngươi của Phùng Xuân thoáng qua một chút thất vọng. Mà cô gái bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt như muốn nói quả nhiên là như vậy. Sở Mặc nói: - Luyện chế thành công năm mươi viên, hơn nữa còn… - A- Sao có thể? Hai tiếng hô liên tiếp vì kinh ngạc cắt đứt những lời Sở Mặc định nói. Tuy Đế Chủ Phùng Xuân chỉ phát ra một tiếng “A? ” thôi, nhưng với một vị tiền bối ở cảnh giới Đế Chủ mà nói, có thể khiến y thốt lên một tiếng đầy sửng sốt như vậy thì cũng đã là một kỳ tích rồi! Đừng thấy bộ dạng không hề kiểu cách của y như một bậc bề trên hiền từ trước mặt cô gái này mà lầm. Đó chẳng qua vì cô gái ấy là người thân nhất của y mà thôi!Là cháu gái ruột thịt của Đế Chủ Phùng Xuân! Thử đổi lại là người khác xem? Trong số các bậc đức cao vọng trọng, Đế Chủ Phùng Xuân đã coi như một người rất ít khi tỏ vẻ tự cao tự đại rồi, nhưng nếu thật sự đến lúc cần thiết, chuyện có thể khiến y thay đổi sắc mặt thì cũng vẫn phải nói là xưa nay hiếm. Cô gái bên cạnh Đế Chủ Phùng Xuân thì lại hoàn toàn bị bất ngờ, ngơ ngác nhìn Sở Mặc.Sở Mặc giật giật khóe miệng, trong lòng tự nhủ không biết có phải mình nói quá nhiều rồi hay chăng?