[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 518 : Hai năm đổi thay. (2)
Ngày đăng: 05:24 22/08/19
- Một năm sau, Đại Tề cuối cùng cũng đầu hàng, biên cương tổn thất hai phần ba.
- Tuy nhiên
Nha hoàn nhìn Sở Mặc, khẽ nói:
- Cũng chính vì vậy mới xảy ra đại sự. Sở Mặc nhìn nha hoàn:
- Là Đại Hạ sao?
Nha hoàn gật đầu, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Sở Mặc:
- Công tử nhìn xa trông rộng.
- Đại Hạ bên này biết được việc Sở Yên tiểu thư mượn danh công tử, thế là cuối cùng bèn nhắm ngay tới biên cương của Sở Quốc, rục rịch muốn xuất binh.
- Lão gia cũng vì việc này, nổi trận lôi đình, xông thẳng vào Cung quát mắng Hoàng Thượng vô lương tâm! - Nhưng bị Hoàng Thượng hạ lệnh bắt giam, định ngày mùa thu sẽ chém đầu!
Ánh mắt Sở Mặc trở nên lạnh như băng, đồng thời thầm trách trong lòng, hắn trầm giọng nói:
- Đây là việc từ năm trước sao?
Nha hoàn gật đầu, nàng là người được Diệu Nhất Nương lựa chọn vào Phàn phủ, đương nhiên không phải là những nữ nhi tầm thường, khi tường thuật lại sự việc thứ tự trước sau rõ ràng, dễ hiểu.
- Đây cũng là cách để Hoàng Thử thăm dò thử. Người muốn xácđịnh công tử rốt cuộc đã đi đâu, còn sống hay không.
- Đương nhiên, đây là quản gia kể lại với chúng tôi như vậy.
- Đến ngày chém đầu, Tề Sơn tiên sinh, Hứa Phù Phù công tử và Sở Yên tiểu thư mấy người bọn họ, còn cả Cao Đại Ngốc, tất thảy đều chuẩn bị kỹ lưỡng.
Sở Mặc nhìn nha hoàn, giọng nhẹ nhàng hỏi:
- Là muốn cướp người sao?
Nha hoàn gật đầu
- Lão thái giám vô danh và Đạm Đài trong Triều, Uất Trì tiên sinh bọn họ đều khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
- Dường như còn có đại cường giả tới từ môn phái cũng ngầm xuất hiện, quản gia nói, đại cường giả đó có lẽ là Thiên Kiếm môn.
- Thiên Kiếm môn?
Đôi mắt Sở Mặc thoáng xoẹt qua luồng sát khí, nguyên nhân khiến hắn trọng thương suýt chết chính là vì Thiên Kiếm môn.
Mặc dù hắn nhân họa đắc phúc, tiến vào Huyễn Thần Giới, nhưng không có nghĩa là Sở Mặc không căm hận đám người của Thiên Kiếmmôn.
Lúc này nha hoàn lại nói tiếp:
- Thẩm Tinh Tuyết công chúa đột nhiên xuất hiện, mang theo Phi Tiên pháp chỉ, tuyên bố Đại Hạ trở thành nước phụ thuộc vào Phi Tiên, yêu cầu Đại Hạ không được gây khó dễ cho Phàn Vô Địch lão tướng quân, lập tức phải phóng thích người.
- Cùng đến với Thẩm Tinh Tuyết công chủ còn có một trưởng lão cấp cao của Phi Tiên, một chiêu đã đánh bại lão tổ nói năng lỗ mãng của Thiên Kiếm môn
- Việc này lúc bấy giờ gây chấn động rất lớn, gần như cả Viêm Hoàng thành từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều biết rõ.
- Thẩm Tinh Tuyết
Sở Mặc hít sâu một hơi, khẽ nói:
- Ta nợ nàng một phen!
Nha hoàn khẽ trả lời:
- Lão gia đau lòng, đưa theo chủ mẫu, quản gia bọn họ rời khỏi Đại Hạ, đi về phía Sở Quốc rồi.
- Lúc đó mấy người chúng tôi cũng muốn theo cùng, nhưng lúcbấy giờ quản gia nói công tử có lẽ sẽ trở về đây, nói chúng tôi kể lại tường tận sự việc cho công tử nghe.
Nha hoàn nói xong, mắt nhìn Sở Mặc:
- Công tử, sau này đưa chúng tôi theo với!
- Thế gia đình của các người thì sao?
Sở Mặc thực sự rất hài lòng về nha hoàn này, mỉm cười hỏi.
- Họ sớm đã đến Sở Quốc rồi.
Nha hoàn vẻ mặt mừng rỡ:
- Ở đó, họ đều sống rất khỏe mạnh
- Hóa ra là vậy!
Sở Mặc gật đầu, nói:
- Lần này ta sẽ đưa các người cùng rời khỏi đây.
Nha hoàn lập tức tỏ vẻ vui mừng, quỳ xuống hành lễ:
- Cảm tạ công tử.
- Mau đứng lên, nếu các người đã muốn tới đó, ta cầu cũng không được nữa là.
Sở Mặc nói những lời thật lòng, một thị nữ thông minh lanh lợi thế này, cho dù ở trong Cung cũng hiếm thấy. Nói đến Hoàng Cung, vẻ mặt Sở Mặc dần trầm xuống, hắn quyết định phải vào Cung một chuyến.
- Phải rồi công tử, còn một việc nữa.
Nha hoàn nhìn Sở Mặc:
- Học viện Hoàng gia Phiêu Diêu Cung cũng dời đi rồi dời đến Sở Quốc của chúng ta.
- Hả?
Sở Mặc hơi ngẩn người:
- Hoàng Thượng bằng lòng sao?
- Hoàng Thượng đương nhiên không chấp nhận.
Nha hoàn thoáng vẻ khinh thường:
- Tuy nhiên, Tinh Tuyết công chủ bên đó gây áp lực, nói là Phi Tiên bảo vệ cho Đại Hạ là đủ rồi, những thứ thuộc về người khác thì phải trả cho người ta!
- Vậy Những đệ tử Phiêu Diêu Cung thì sao?
Sở Mặc phát hiện nha hoàn không chỉ thông minh hơn người mà còn hiểu không ít chuyện khác.
Trong lòng hắn chợt hiểu, nha đầu này có lẽ là thúc thúc một tay cố ý sắp xếp ở lại để đợi hắn, cũng là một người tài có thể bồi dưỡng được
- Những người đó đều tới Sở Quốc rồi.
Nha hoàn tỏ vẻ tự hào:
- Công tử có lẽ không biết, Sở Quốc của chúng ta giờ rất hùng mạnh, biên giới mặc dù không phải là rộng lớn nhất, nhưng thực lực không hề kém cỏi. Có quan hệ đồng minh với Vương Đình thảo nguyên, cho dù là Đại Hạ hiện giờ cũng không dám tùy ý đụng chạm tới.
- Chẳng phải bọn họ năm ngoái vẫn còn rục rịch định xuất binh sao?
Sở Mặc lạnh lùng nói.
Nha hoàn trả lời:
- Nô tì đoán, có lẽ là Phi Tiên bên đó tạo áp lực lớn cho Hoàng Thượng, kể ra cũng lạ, Tinh Tuyết công chủ rõ ràng là con gái của Hoàng Thượng, nhưng trong lòng dường như lại nghiêng về phía công tử nhiều hơn. Chúng tôi đều ngầm đoán rằng có phải Tinh Tuyết công chủ dành tình cảm cho công tử hay không. Sở Mặc gượng gạo cười lắc đầu:
- Không có việc đó đau, vì ta từng cứu nàng ấy thôi.
Nha hoàn gật đầu:
- Quân lực của Sở Quốc tăng lên nhanh chóng, lại thêm Vương Đình thảo nguyên bên đó, không ngừng cung cấp chiến mã cho ta, thực lực tổng hợp tăng lên mau chóng. Bây giờ cho dù không có Tinh Tuyết công chủ che chở, phỏng chừng Đại Hạ cũng không dám tùy ý động võ.
- Động võ?
Ngược lại ta còn muốn bọn họ động võ.
Sở Mặc lẩm bẩm một câu, sau đó đứng dậy, nói:
- Ta còn chưa biết tên của ngươi là gì?
- Nô tì tên Tịch Nguyệt.
Nha hoàn nói, vẻ mặt hơi ửng đỏ nhìn trộm Sở Mặc, ánh mắt mến mộ không che đậy được.
Đối với mấy nha đầu năm xưa Diệu Nhất Nương đưa đến mà nói, có thể vào được Phàn phủ đã là may mắn to lớn, bây giờ lại có thể được công tử nhớ đến tên tuổi, đó là việc hạnh phúc nhất trên đời.
Bọn họ thậm chí chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì, chỉ mong chó thể được ở lại bên cạnh Sở Mặc.
Lúc đầu khi nhóm người Phàn Vô Địch rời khỏi Viêm Hoàng Thành, Tịch Nguyệt và mấy nha đầu trong lòng đều rất sợ hãi, họ chỉ sợ sẽ bị bỏ rơi lại.
Tuy nhiên khi Tùy Hồng Nho đi đón người nhà của bọn họ, và sau khi đã nói rõ tâm sự với họ, mấy nha đầu mới thấy yên lòng.
Hiện giờ gặp lại Sở Mặc, nghe Sở Mặc hứa vậy, trong lòng rốt cuộc cũng hoàn toàn yên tâm rồi.