[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 523 : Thiên Kiếm môn

Ngày đăng: 05:25 22/08/19

Hạ Kinh nói: - Dù sao, trước khi đi Uất Trì tiên sinh đã nói với bản vương, Sở công tử có đại ân với bọn họ, họ ắt phải đi giúp Sở công tử, còn về lúc nào trở lại điều này không dễ nói trước.  Dứt lời, Hạ Kinh cười: - Phải rồi, kể cả lão thái giám vô danh bên cạnh Hoàng Huynhcũng ở Sở Quốc của ngươi! Cho nên bản vương có lúc thấy khó hiểu, ngươi nói xem một tên tiểu tử thối như ngươi rốt cuộc có ma lực hấp dẫn gì mà những cao thủ đó tất cả đều bị lừa qua phe ngươi, nhất quyết một lòng theo ngươi? - Ta nào biết được? Sở Mặc bĩu môi.  - Còn nữa Vị chủ tướng thứ hai của quân đoàn thợ mỏ Hà Húc, lúc gia gia ngươi xảy ra chuyện cũng mang theo hơn 3 ngàn người, còn cả 1 vạn 5 ngàn bộ hạ từng dưới trướng của gia gia ngươi cũng phản lại Đại Hạ, đưa theo gia quyến cùng theo tới Sở Quốc rồi - Còn có cả chuyện này nữa sao Lúc này Sở Mặc không còn lời nào để nói nữa.  - Phải, hơn nữa xem ra bọn họ đã sớm có chuẩn bị, lặng lẽ đưa theo gia quyến đi. Việc này bọn họ làm rất bí mật, trước khi hành động thì không có một chút động tĩnh nào truyền ra ngoài.  Hạ Kinh cười nói: - Sau khi Hoàng Huynh biết được giận hộc máu mồm, ngươi nói Hoàng Huynh có căm hận ngươi không? - Sở Mặc lặng thinh, việc này nếu xảy ra trên người hắn, có lẽ hắncũng tức chết đi được.  Hạ Kinh nói: - Tuy nhiên nói cho cùng là Hoàng Huynh có lỗi trước, việc này cũng không công bố rộng rãi, coi như chưa từng xảy ra. Cho nên Hoàng Huynh bên đó, tình cảm dành cho ngươi rất phức tạp. Nhưng Hạ Hào thì ngược lại không ngừng làm lớn chuyện, luôn đòi tấn công Sở Quốc. Lần này e là hắn cũng hết cơ hội rồi.  Lúc này Sở Mặc mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Kinh: - Nếu Vương gia trở thành Hoàng Đế của Đại Hạ sẽ như thế nào? Hơi thở của Hạ Kinh lập tức trở nên dồn dập, sau đó liên tục lắc đầu: - Đừng lừa dối ta!  - Sao lại là lừa dối Vương gia chứ? Chẳng lẽ Vương gia không muốn? Sở Mặc ép hỏi.  - Điều này Hạ Kinh tỏ vẻ do dự, không ai rõ hơn chính lão, mùi vị của chỗ từ đỉnh cao quyền lực ngã xuống là như thế nào. Hiện giờ mặc dù có vẻ lão đã hoàn toàn buông xuôi, nhưng có phải thực sự đã từ bỏ hay không cũng chỉ mình lão mới hiểu rõ điều này.  - Sở Mặc, ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi có ý gì? Ngươi đừngquên Đại Hạ hiện giờ đã là thuộc quốc của Phi Tiên, địa vị của Thẩm Tinh Tuyết ở Phi Tiên, không phải ngươi không biết. Hơn nữa, dù gì Tinh Tuyết cũng là con gái ruột của Hoàng Thượng!  Hạ Kinh trầm ngâm hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Sở Mặc.  - Ta biết, nhưng Vương gia cũng là người trong Hoàng thất của Đại Hạ mà.  Sở Mặc cười: - Tinh Tuyết công chúa đúng là con gái của Hoàng Thượng, điều này không sai, nhưng - Nhưng sao? Hạ Kinh cau mày nhìn Sở Mặc.  - Nhưng thái độ của Phi Tiên bên đó đối với Hoàng Thượng, hà hà Sở Mặc cười rộ lên, hắn nghĩ tới nữ nhân cao ngạo lạnh lùng ấy, rồi thản nhiên nói: - Luôn không tốt lắm!  - Có việc này sao? Hạ Kinh rõ ràng không biết việc này, nhăn mặt nghĩ ngợi hồi lâu, miệng lẩm bẩm: - Ta nhớ ra rồi, việc này là do ta sơ sót. Thái Tử Điện Hạ năm xưa chính là bị người của Phi Tiên làm mù hai mắt, nếu thực sự có nể tình thì đã không làm như vậy. Hơn nữa năm ngoái khi Tinh Tuyết công chúa tới, cũng là vì việc của ngươi mà tới. Việc biến Đại Hạ thành thuộc quốc của Phi Tiên dường như cũng không hỏi qua ý kiến của Hoàng Huynh. Chỉ là lúc đó tất cả mọi người đều thấy việc này có gì đó khác thường Hạ Kinh vừa nói xong liền ngẩng đầu nhìn Sở Mặc: - Nói vậy là nếu như bản vương thật sự có làm vậy, Phi Tiên bên đó cũng sẽ không có phản ứng gì? - Chỉ cần Hoàng Thượng vẫn còn sống, thì sẽ không có phản ứng gì.  Sở Mặc nói.  - Vậy còn Thiên Kiếm môn? Hạ Kinh dường như rất nhập tâm, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc đến việc này.  Nếu đổi là người khác nói những lời này với lão, e rằng phản ứng đầu tiên của Hạ Kinh sẽ là đưa người này đi chém đầu ngay rồi, sau sẽ chu di cửu tộc, rồi lão tự trói mình đi Hoàng Cung thỉnh tội. Tuy nhiên người nói những lời này lại là Sở Mặc, lại trong tình huống vừa giết chết đệ nhất cao thủ hiện nay của Đại Hạ Cho nên Hạ Kinh không thể không suy nghĩ nghiêm túc về việc này.  Cửu ngũ chi tôn, vị trí đó ai mà không muốn chứ? Đấy là chưa nói tới việc Hạ Kinh trước đây từng cách vị trí kia một khoảng cách vô cùng gần, chỉ cần duỗi tay ra thôi thì có thể với tới nó!  - Thiên Kiếm môn? Chút nữa ta sẽ đi tìm bọn chúng.  Sở Mặc bình thản nói: - Ân oán giữa ta và Thiên Kiếm môn vô cùng sâu sắc, Lãnh Thu Minh trước kia và Triệu Thanh sau này, rồi lại tới đám trưởng lão và môn chủ của Thiên Kiếm môn.  Ân oán này còn sâu hơn cả ân oán giữa Sở Mặc với Trường Sinh Thiên. Hơn nữa trước nay đều là do Thiên Kiếm môn không ngừng gây sự với Sở Mặc.  Tục ngữ nói có qua mà không có lại là vô lễ, Thiên Kiếm môn chiếu cố tới hắn như vậy, Sở Mặc cũng không thể làm ngờ được mãi.  Chứ chưa nói thêm việc Ân Minh lão tổ của Thiên Kiếm môn lại vừachết dưới tay Sở Mặc, thù hận của hai bên không chết không chấm dứt được.  Bất kể là Thiên Kiếm môn hay Sở Mặc, muốn lùi bước đều là việc không thể.  - Thật sao? Ánh mắt Hạ Kinh bừng sáng.  - Đưa cho ta địa chỉ, ta lập tức đi liền.  Sở Mặc đứng dậy, nhìn Hạ Kinh, điềm nhiên cười nói: - Việc cần làm sớm không thể chậm trễ được. Dứt lời, Sở Mặc đá mắt nhìn Hạ Kinh: - Ngoài ra, Hứa Thủ phụ và Phương soái bên đó ta đã chào hỏi trước rồi.  - Cái gì? Hạ Kinh cảm giác như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, lão há hốc mồm sững sờ nhìn Sở Mặc: - Không ngờ ngươi lại dám nói với họ việc này? Hạ Kinh sợ hãi tột cùng. Hứa Trung Lương thì không bàn tới, ai mà không biết Phương Minh Thông là tâm phúc trung thành của Hoàng Thượng, là phe kiên quyết bảo vệ Hoàng Thượng? Sở Mặc mỉm cười khua tay: - Việc này không nghiêm trọng như Vương gia nghĩ đâu, Phương soái bên đó mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng Phương soái cũng hiểu, tình hình trước mắt nếu tiếp tục để Hoàng Thượng tùy ý dụng quyền, e rằng Đại Hạ và Sở Quốc sớm muộn cũng nảy ra một trận tử chiến!  - Kết cục của trận tử chiến ấy, Phương soái không đánh giá cao Đại Hạ bên này.  Sở Mặc nói.  Hạ Kinh thinh lặng hồi lâu mới trầm giọng dặn dò: - Người đâu, mau chuẩn bị để bản vương vào Cung một chuyến.  Sở Mặc gật đầu: - Được Ta đợi tin tốt lành của Vương gia.  - Phải là bản vương đợi tin tốt của công tử mới phải.