[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 551 : Nguy cơ giáng lâm
Ngày đăng: 05:25 22/08/19
- Khốn kiếp gì chứ?
Sở Mặc vẻ mặt vô tội lầu bầu, tuy nhiên thân ảnh của Đổng Ngữ đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt. Hoàn toàn không thấy nữa.
Sở Mặc hơi lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Biết nhiều chuyện xưa nhưng vẫn là tiểu cô nương không rành thế, có tâm cơ nhưng qua nông can.
Sau đó, Sở Mặc gặp thêm mấy dã thú, yếu nhất cũng có cảnh giới của Tiên Thiên, mạnh nhất đã đạt tới Tiên Thiên đỉnh cao, tiếp cận Trúc Cơ, hơn nữa chiến lực cũng không yếu, Sở Mặc liên tiếp trải qua vài lần khổ chiến, thân thể có không ít chỗ tổn thương. Tuy nhiên lăn lộn như thế cũng khiến tinh khí tiêu hao không ít, cảm giác cũng thư thái hơn.
Có thể cảm giác được mình đang tăng lên.
Vài ngày sau, Sở Mặc đã xâm nhập vào sâu trong tiểu thế giới, tiền phương cũng trở nên nguy hiểm, xuất hiện sinh linh yếu nhất cũng có thực lực của Trúc Cơ kỳ.
Điều này làm cho Sở Mặc đau đầu, hắn không biết ngũ hành thủy ở đâu, Thương Khung Thần Giám ở trong tiểu thế giới như bị phong ấn, ngoại trừ khoảng cách rất gần mới có thể cảm giác được nó dao động thì hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
Tiếp tục xâm nhập hay quay về. . . Sở Mặc chẳng hề có chút suy nghĩ nào. Hơn nữa, trong tiểu thế giới bây giờ đã có sáu người tiến vào.
Mấy ngày trôi qua, Sở Mặc không tình cờ gặp được ai.
Không gian của Thương Khung Thần Giám chồng chất không ít thi thể sinh linh trong tiểu thế giới, mặc dù đại bộ phận không nhận ra nhưng khẳng định đều rất đáng tiền.
Ít nhất, cũng có thể lấy để lót dạ.
Sở Mặc đã coi chúng là đồ ăn.
Trong tiểu thế giới, năng lượng thiên địa không đậm như Huyễn Thần Giới nhưng cũng không kém bao nhiêu, Sở Mặc vừa đi vừa tu luyện, không ngừng nângcao cơ sở.
Được thịt tuyết vị cải tạo, tố chất thân thể đã tiếp cận cửu cấp. Điều này khiến Sở Mặc cảm thán, lúc trước sư phụ vì thay đổi thể chất của hắn mà tìm kiếm toàn bộ Nhân Giới, săn bắt các nguyên thú cao cấp.
Hiện giờ chỉ có nửa con tuyết vị đã giúp hắn nâng cao như thế, thật đúng là thổn thức.
Sở Mặc đi trong một thung lũng, một nhánh sông chảy xuôi qua, nước sông trong suốt, tản ra khí tức lạnh như băng.
Sở Mặc cảm thấy ngũ hành thủy nhất định có liên quan tới nước, vì thế cứ đi dọc theo con sông này. Không ngừng xâm nhập, Sở Mặc phát hiện cảnh vật bên người đã thay đổi.
Nơi này cây cối sinh trưởng rất lớn, có những cổ thụ không biết sống bao nhiêu năm, thân cây như núi làm người ta líu lưỡi.
- Loại này cây. . . Cho dù là chạc cây cũng có thể làm ra một căn phòng.
Sở Mặc nhìn cổ thụ, vẻ mặt cảm thán nói.
Lúc này, trên cổ thụ truyền đến một thanh âm rất nhỏ.
Thanh âm rất nhỏ, cho dù Sở Mặc cũng cảm giác như có như không. Nhưng nội tâm Sở Mặc lại rung lên.
Sinh linh trong tiểu thế giới không nhiêu, không dày đặc, nhưng là sinh linh nàocũng không thể khinh thường.
Hiện giờ xâm nhập vào tiểu thế giới, gặp phải sinh linh nào cũng là loại vô cùng cường đại.
Nghĩ thầm trong lòng, Sở Mặc không kìm nổi ngẩng đầu nhìn lên, một con trăn lớn khiến Sở Mặc sởn tóc gáy đang hiện ra trước mắt hắn.
Con trăn toàn thân tuyết trắng, từng cái vảy lớn như chậu rửa mặt!
- Tiểu tử này sao lớn vậy?
Sở Mặc phát lạnh, sinh linh lớn như vậy, không cần nghĩ cũng biết là nó không yếu. Sở Mặc quyết định mình không cần hiếu kỳ, cứ lặng lẽ rời đi thì tốt hơn.
Tuy nhiên. . . hắn không được may mắn cho lắm.
Hắn vừa động đã cảm giác có mùi tanh bao phủ trong nháy mắt.
Nhất bóng trắng nhanh đến không thể tin nổi, trực tiếp đánh về phía Sở Mặc!
Đúng là con trăn lớn Sở Mặc phát hiện trên cây!
Nhưng nó bắt đầu phát động công kích từ chỗ nào, Sở Mặc lại hoàn toàn không phát hiện.
Một kích này tới quá nhanh, cũng quá mãnh liệt!
Dù Sở Mặc đã chăm chú chuẩn bị, tuy nhiên vẫn không lường được con trăn này có uy lực lớn thế.
Ầm!
Đầu tiên là nguyên khí hộ thể của Sở Mặc bị đánh nát. Tiếp theo, Sở Mặc cảm giác mình bị một ngọn núi lớn trực tiếp đánh vào lồng ngực, sau đó hắn như một phát pháo bay đi xa.
Là bị đánh bay!
Sở Mặc có thể nghe thấy tiếng xương ngực vỡ vụn.
Thanh âm kia trong vô số quá trình chiến đấu ở Huyễn Thần Giới đã quá quen với Sở Mặc.
Điều này khiến Sở Mặc nhớ tới những chuyện làm hắn không thoải mái.
- Đồ khốn khiếp, không ngờ muốn đụng là đụng. Không phải trăn dùng miệng nuốt sao? Một ngụm máu tươi phun khỏi miệng Sở Mặc, trong lúc này, hắn vẫn có tâm tư suy nghĩ về tập tính của loài mãng xà này.
Tuy nhiên tiếp theo, hắn cũng cảm giác nguy cơ tử vong trong nháy mắt giáng lâm!
Một con trăn lớn như ngọn núi treo thân mình trên cổ thụ, miệng há thật to, một cái lưỡi dài màu đỏ cỡ vài chục trượng cuốn tới Sở Mặc!
Tốc độ của nó nhanh không thể tin nổi, hơn nữa, nó còn dùng lưỡi cuốn lấy thân thể của Sở Mặc. . .
Sở Mặc bay ngược, tuy rằng thương thế nghiêm trọng nhưng vẫn thấy rõ cảnh tượng này, không kìm nổi trợn mắt há hốc mồm
- Con bà nó ngươi là cóc sao?
Bịch!
Cái lưỡi đỏ trong nháy mắt bò lên thân thể của Sở Mặc, tiếp theo như mãng xà quấn chắc quanh thân Sở Mặc.
Khụ khụ. . . cái lưỡi của con trăn này rất giống với mãng xà.
Sở Mặc cảm giác sức lực đó lớn tới không thể ngăn cản, giống như muốn nghiền nát thân thể mình!
Lúc này, có muôn vàn pháp thuật thần thông cũng không thể hoàn toàn thi triển ra. Mắt thấy cái lưỡi cuốn lấy Sở Mặc, chuẩn bị kéo Sở Mặc vào trong miệng.
Đến lúc đó, chỉ sợ đế chủ đến đây cũng không cứu được Sở Mặc.
Trong Huyễn Thần Giới, đây không phải lần đầu Sở Mặc có cảm giác vô lực, trận đánh lúc trước với ảo ảnh của Kim Ô Đại Đế Đại Thừa Kỳ, hắn đã có cảm giác vô lực sâu sắc.
Không phải hắn quá yếu, mà là đối phương thật sự quá mạnh mẽ!
Cảnh giới hơn vô số bậc, lực lượng nghiền ép không phải thứ kỹ xảo chiến đấu có thể thay thế.
Xem ra. . . Lúc này phải chết không thể nghi ngờ rồi! Chỉ mong chết trong tiểu thế giới không bị trừng phạt quá ác.
Sở Mặc thở dài, táng thân trong bụng trăn cũng không khoái trá, nhưng hắn lại không có cách nào phản kích.
Lưỡi lớn cuốn chặt, Sở Mặc không khỏi phun ra một ngụm máu tươi.
Máu của Sở Mặc so với nước miếng của con trăn kia coi như muối bỏ bể.
Nhưng con trăn kia như gặp phải chuyện đáng sợ, cái lưỡi quấn quanh Sở Mặc vội vàng buông ra.
BA! Sở Mặc rơi từ độ cao hơn mười trượng xuống đất.
Độ cao này, đổi lại bình thường, dù không có gì phòng ngự, chỉ dựa vào thân thể cũng không có chuyện gì. Nhưng lúc này Sở Mặc đang trọng thương, dù không chết ắt cũng trọng thương.
Con trăn lớn hiện ra trước mắt Sở Mặc, trong nháy mắt đã biến mất.