[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 609 : Từ kinh ngạc đến kinh hãi
Ngày đăng: 05:26 22/08/19
Sở Mặc liếc thêm người nọ một cái, rồi không nói gì nữa, xoay đầu về phía quan coi lôi đài:
- Ta thắng chưa?
Quan coi lôi đài gật đầu như giã tỏi:
- Thắng, thắng, giờ ta đi đăng ký, ngài chuẩn bị một chút để đấu trận thứ hai. Sở Mặc gật gật đầu, nhảy xuống lôi đài.
Chu Tuấn cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, không kịp giao lưu vài câu với Sở Mặc đã nhanh chóng rời đi trước, y phải báo cáo chuyện này với sư môn. Y cũng không rõ hành vi vừa rồi của mình là đúng hay sai, nhưng dựa vào thái độ của sư môn thì hẳn là không có gì không đúng!
Hơn nữa, nói gì thì nói, chính mình cuối cùng cũng thay đổi được ấn tượng xấu lúc trước lưu lại ở nước Sở rồi…
Sau khi lại có vài trận đấu diễn ra thì cũng lần nữa đến phiên Sở Mặc. Sở Mặc lên lôi đài, vừa thấy mặt vị đối thủ đó thì lập tức liền vui vẻ.
Bởi vì đối thủ này không phải ai khác, mà chính là vị vừa nãy âm thầm đâm bị thóc chọc bị gạo ở dưới đài.
Đối phương cũng ngơ ngơ ngác ngác, sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại số hiệu, mới run rẩy khóe miệng chấp nhận sự thật này.
Sở Mặc nhìn ngó lão già này hết nửa ngày trời, mới nói với quan coi lôi đài:
- Không phải chúng ta đang tổ chức khiêu chiến lôi đài Tân Nhân Vương sao? Quan coi lôi đài gật đầu một cách chắc chắn:
- Đúng!
- Vị này cũng là người mới?
Sở Mặc giật giật khóe miệng, cảm thấy khó mà chấp nhận nổi.
- Khụ khụ…
Vẻ mặt của quan coi lôi đài cũng là không biết nói gì cho phải, đáp rằng:
- Lần này mục đích chủ yếu của khiêu chiến lôi đài Tân Nhân Vương trong đại hội Tông Môn, là để tìm ra người trẻ tuổi tài cao tiến vào Quy Khư, mà Quy Khư là có rào cản hạn chế độ tuổi, nên người từnăm mươi tuổi trở xuống… đều có thể tham gia, nếu vị này đã có thể nhận được số hiệu lên lôi đài, như vậy chứng minh, tuổi của y là dưới năm mươi.
- Nhưng ta nhìn y kiểu gì cũng phải bảy mươi rồi ấy…
Sở Mặc lẩm bẩm một câu.
Lão già đối diện lập tức nổi cơn tam bành, nhìn Sở Mặc nói:
- Tiểu bối, ăn nói cho cẩn thận!
- Được, lão già nhà ngươi, đã có mặt mũi mà lên đài, thì cũng đừng mang cái danh tiền bối ra chèn ép ta. Cứ việc ra tay đi, yên tâm, takhông đánh chết ngươi đâu.
Sở Mặc nói.
- Đánh chết ta?
Lão già cười lạnh một tiếng, khí thế của một cao thủ Thiên Tâm Cảnh đột nhiên bộc phát khắp toàn thân.
Bốn phía lập tức truyền tới từng trận hô lên vì kinh ngạc, không ngờ lão già này lại thật đúng là một cao thủ.
- Đây là khí thế của cảnh giới nào vậy? Vì sao ta lại cảm thấy khó thở thế chứ
- Ta cũng vậy, lão già này thật là đáng sợ!
- Vốn cho rằng chỉ là một tên khoác lác, hóa ra lại thật là một đại tông sư…
Những lần đại hội Tông Môn trước kia, tứ đại phái đều không ra mặt, người đẳng cấp Tiên Thiên rất ít xuất hiện, cao thủ ở Thiên Tâm Cảnh gần như chính là kẻ mạnh nhất rồi.
Bởi vậy, sau khi khí thế trên người lão già này bùng nổ, đã khiến rất nhiều người phải kinh hãi ngay tại chỗ. Mà vốn dĩ rất đông người đang vây xem ở lôi đài khác, cũng đều chạy tới bên này.
Vốn dĩ chỉ có vài trăm người đang theo dõi, lập tức con số tăng lên đến hơn ngàn người!
Lúc này, Sở Mặc nghe thấy một giọng nữ trong trẻo vang lên:
- Oa, thì ra ngươi ở đây, ta tới cổ vũ cho ngươi này!
Một cô gái mặc một bộ váy dài làm từ vải bông vừa cười tủm tỉm vừa đi tới. Rất nhiều người khi nhìn thấy cô gái này có phản ứng đầu tiên là: Làn da thật trắng, thật mềm mại! Phản ứng thứ hai là: Ăn mặc đúng là quê mùa! Sao lại có một cô bé ăn mặc quê mùa tới như vậy chứ? Phản ứng thứ ba là roẹt cái… nhường ra một con đường cho cô bé đó!
Bởi vì lần đại hội Tông Môn này, người ăn mặc áo vải bông quê mùa như vậy chỉ có thể đến từ một nơi, đó là —— Nhất Kiếm!
Mẹ nó. Người của Nhất Kiếm, đừng nói là mặc quần áo quê không thể tả, kể cả là không mặc gì… Dù không có khả năng này, nhưng nào ai dám ho he một câu
- Người của Nhất Kiếm… sao lại có thể có liên hệ gì với người của Phiêu Miểu Cung chứ?
- Lúc trước có lời đồn cho rằng, tứ đại phái đều cực kỳ để mắt tới Phiêu Miểu Cung, rất coi trọng vị Sở vương Sở Mặc này, không ngờ lại là thật!
- Nghe nói sư phụ của tên Sở Mặc này rất lợi hại!
- Hình như đã phi thăng rồi!
- Trời ạ… Hắn chính là Sở Mặc, kẻ đã quấy tung giời đất trên hailục địa Thanh Long và Chu Tước đấy ư?
Đây là phát ngôn của một kẻ chậm hiểu.
Tóm lại, cùng với sự xuất hiện của Hoa Tiểu Nha, bầu không khí của lôi đài số mười ba này, chỉ trong nháy mắt đã dâng lên đến đỉnh điểm.
Sau đó, người tụ tập về nơi này càng ngày lại càng nhiều. Hai bên còn chưa ra tay thì số người vây xem cũng đã lên đến hai ngàn người rồi!
Xung quanh rất nhiều lôi đài bỗng chốc trở nên vô cùng vắng vẻ, vốn dĩ không ít cặp đối thủ đang chiến đấu hăng hái trên lôi đài cũngmất đi hứng thú, chỉ đánh đấm qua loa vài chiêu liền nhằm hướng lôi đài số mười ba mà chạy tới.
Có thể khiến nhiều người vây xem như vậy, nhất định là đã xuất hiện một nhân vật khó lường.
Sắc mặt của lão già kia vô cùng khó coi, mặc dù trông gã có vẻ già thật, nhưng trên thực tế mới có bốn mươi tám tuổi. Mà nói ra, tuổi này quả thực cũng không phải còn trẻ trung gì.
Gã vốn là trưởng môn của một môn phái hạng trung. Là người mạnh nhất trong cả môn phái, môn phái này cũng bởi một tay gã sáng lập nên, tuy chưa nói tới cao siêu gì. Nhưng có thể phát triển đến hôm nay, tất cả cũng đều do gã đủ hùng mạnh.
Người luyện võ đạt đến Thiên Tâm Cảnh, cũng thật không coi là yếu.
Mấy năm trước khi hàng loạt môn phái trên lục địa Chu Tước được phái đến lục địa Thanh Long, muốn tranh đoạt phần truyền thừa đó của Phiêu Miểu Cung, gã cũng phái không ít người đi qua. Kết quả là đến một người cũng không thể trở lại.
Từ đó về sau, gã liền bắt đầu hận Sở Mặc, hận tất thảy những gì liênquan đến Phiêu Miểu Cung.
Nhưng lần này gã có mặt ở đây, chủ yếu là vì muốn tiến vào Quy Khư, mặc dù đứng dưới châm chọc Sở Mặc vài câu bị hắn phát hiện, nhưng cũng không muốn phải đối đầu với Sở Mặc sớm như vậy.
Lúc này mắt thấy người đến càng ngày càng đông, mà tên nhãi này lại vẻ mặt bình thản như mây bay, thực sự là khiến gã hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Tiểu bối, ra tay đi!
Lão già trầm giọng nói
- Được.
Sở Mặc nói xong, thậm chí còn không có hứng thú hỏi tên gã, khẽ lắc mình một cái liền ra tay luôn.