[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 621 : Cái chìa khóa.

Ngày đăng: 05:26 22/08/19

- Thật ra chúng ta không cầu gì khác, chỉ cầu Sở công tử có thể cởi bỏ vấn đề bên trong Quy Khư, có thể chia xẻ cho chúng ta tất nhiên là tốt nhất, chúng ta cũng sẽ xuất ra thành ý tương xứng. Nói thí dụ như, một ngày kia sau khi Sở công tử phi thăng, tứ đại phái chúng ta hứa sẽ vĩnh viễn che chở cho Phiêu Diêu cung của Sở công tử!  Sở Hàn nhìn Sở Mặc: - Ta đây cũng không phải là đang uy hiếp Sở công tử, bởi vì đó là không cần thiết.  - Nếu ta không chia xẻ thì sao?  Sở Mặc thản nhiên nói Sở Hàn gật gật đầu: - Vậy cũng tùy vào Sở công tử!  - Thật ra Sở công tử không cần nghi ngờ thành ý của ta, bởi vì hai gã đệ tử Phi Tiên hiện giờ đang ở bên cạnh Sở công tử, Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết, các nàng hẳn là cũng có thể biết rất nhiều chuyện.  Sở Hàn tiếp tục nói: - Cho nên Sở công tử có thể tuyệt đối yên tâm, Sở Hàn ta… xin bảo đam mỗi câu ta nói hôm nay đều là sự thật!  Sở Mặc nhìn Sở Hàn, trầm mặc một hồi sau đó mới hỏi: - Vẫn là vấn đề kia, các ngươi làm sao xác định ta có thể giải quyết? bởi vì ngay cả chính ta cũng không biết!  Sở Hàn cũng trầm mặc một hồi, sau đó nói: - Tứ đại phái đã từng có rất nhiều tiền bối thành công phi thăng đến thượng giới. Bọn họ muốn liên hệ với chúng ta, tuy rằng rất khó khăn nhưng không phải không có biện pháp.  Sở Mặc lẳng lặng nhìn Sở Hàn.  Sở Hàn nói: - Chúng ta tin tưởng Sở công tử ngươi cũng là có người gợi ý.  - Tới từ thượng giới?  Sở Mặc nhìn thoáng qua Sở Hàn.  Sở Hàn gật gật đầu.  - Được, ta hiểu rồi, tứ đại phái các ngươi là muốn ta tiến vào Quy Khư thăm dò bí mất trong Quy Khư, quan trọng nhất là thăm dò ra Quy Khư tại sao phải hấp thu số mệnh Nhân giới chúng ta, làm cho không ai có thể phi thăng… đúng không?  Sở Mặc hỏi.  Sở Hàn gật gật đầu.  - Được, ta có thể đáp ứng các ngươi!  Sở Mặc gật gật đầu.  Trên mặt của Sở Hàn lập tức lộ ra một chút sắc mặt vui mừng, sau đó nghiêm mặt nói: - Sở công tử cứ yên tâm, tứ đại phái sẽ vĩnh viễn trở thành bằng hữu của Sở công tử!  Sở Hàn đi rồi, hắn thậm chí không dừng lại ở trên Trung Thần Đảo lâu, chỉ gọi đám người Tần Hiểu lên, sau khi hỏi một ít liền vội vàng rời khỏi.  Mười lăm đệ tử Cô Thành chết trong tay Sở Mặc cũng đều bị chở đi.  Mọi chuyện nháy mắt liền lắng xuống.  Nhưng sự thật quả thật như thế sao?  - Chưởng môn của Cô Thành…. Rốt cục là có ý gì?  Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc hỏi.  - Ta cảm giác chuyện này rất cổ quái, hắn căn bản không thể làm như vậy.  Thẩm Tinh Tuyết nói.  - Ta cảm thấy giống như là không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn để công tử tiến vào Quy Khư.  Hoàng Họa nói.  Đại Công Kê tổn thương còn chưa khỏe, ở một bên uể oải nói: - Cái này không phải rất đơn giản sao? Bọn họ nhất định là nắm giữ tin tức gì đó mới đột nhiên cải biến thái độ. Kê gia cảm thấy…. hẳn là có liên quan tới chuyện kia.  - Chuyện kia?  Diệu Nhất Nương nhíu mày.  Đại Công Kê nói: - Chuyện mà chúng ta gặp phải.  Mấy người Diệu Nhất Nương nhất thời câm mồm không nói, đều biết chuyện kia đối với Sở Mặc mà nói là một đả kích vô cùng nghiêm trọng.  Sở Mặc cũng không yếu ớt như bọn họ nghĩ, chuyện kia cũng không phải không thể đề cập.  - Ngươi nói là, người giết ông nội ta chính là có quan hệ… cùng tứ đại phái sao?  Sở Mặc hỏi.  - Không nhất định là tứ đại phái.  Đại Công Kê phân tích nói: - Ngươi nghĩ thử xem, ngươi vì kê gia giết mười lăm người Cô Thành, trong đó còn bao gồm một trưởng lão của Cô Thành! Loại ân oán này… tuyệt đối có thể được gọi là thâm cừu đại hận nha? Nhưng chưởng môn của Cô Thành lại đột nhiên hiện thân, nói cho ngươi biết… đây là chuyện ngoài ú muốn, ngươi không cần quá để ý. Ngươi cảm thấy đây là bình thường sao Sở Mặc? Đối lại là bất cứ ai ngồi trên vị trí kia cũng không thể nói nên lời như thế? Lời kia vừa thốt ra, sau này hắn làm sao có thể tiếp tục làm chưởng môn? Ngay cả người của môn phái mình… cũng không bảo vệ được, còn làm lão đại cái gì chứ?  - Điều ngươi nói cũng là việc mà ta khó hiểu nhất.  Sở Mặc hạ giọng nói: - Hắn căn bản không có đạo lý làm vậy.  Thẩm Tinh Tuyết nói: - Hắn nói những chuyện về Quy Khư hẳn đều là tình hình thực tế, ta cũng nghe nói qua một ít từ trong miệng dì nhỏ. Nhưng chuyện này…. Có quan hệ lớn tới Sở huynh như vậy hay không ta cũng không biết.  Diệu Nhất Nương ở bên cạnh trầm ngâm nói: - Ta cũng từng nghe sư phụ nói, Quy Khư những năm thật sự là đang hút lấy số mệnh của thế giới này, làm cho thiên tài trong nhân giới trong quá trình tu luyện thiếu một tia số mệnh mấu chốt nhất kia, bởi vậy không thể phi thăng. Cho nên thời điểm sư phụ Sở Mặc phi thăng đích thật khiến tứ đại phái vô cùng khiếp sợ. Nhưng muốn nói bởi vậy liền chú ý tới Sở Mặc, cảm thấy chỉ có Sở Mặc mới có thể phá giải bí mật của Quy Khư… ta cảm thấy vẫn còn có chút khoa trương.  Vừa nói xong, những người này gần như nhất trí nhận định chưởng môn của Cô Thành nhất định là có mưu đồ khác!  Chẳng qua hắn rốt cục là đang có ý đồ gì, hiện giờ rất khó có thể đoán ra.  - Được rồi, binh tới tướng chặn là được.  Sở Mặc cũng nghĩ không thông, không thèm nghĩ nữa.  …….  Tần Hiểu ngẩn người nhìn đồ vật huyết sắc tươi đẹp nhỏ bằng quả thông trong tay.  Đây là thứ chưởng môn giao cho hắn.  - Còn nhớ rõ con Thiên Nhãn trên bầu trời thời gian trước chứ?  - Đương nhiên nhớ rõ, tuy nhiên chưởng môn, ngài quyết định buông tha cho Sở Mặc rồi hả?  Trong lòng Tần Hiểu rất giận, đồng thời cũng có chút thất vọng đối với chưởng môn.  - Bình tĩnh, hãy nghe ta nói!  - Vâng… - Cái con Thiên Nhãn kia là một loại thể hiện ý chí của thế giới này, được gọi là trời phạt! Không có bất kỳ năng lượng nào có thể tránh khỏi trời phạt! Nhưng người kia…. Đã tránh được trời phạt! Hơn nữa còn đưa tới cho Cô Thành chúng ta một cơ duyên to lớn!  Vẻ mặt Sở Hàn hưng phấn nhìn Tần Hiểu: - Thứ này, chỉ cần ngươi ăn hết nháy mắt có thể đạt tới thực lực Tiên Thiên đỉnh cao, đồng thời nó còn có thể cải tạo thân thể của ngươi, tăng cường huyết mạh của ngươi! Tích tự số lượng lớn năng lượng ở giữa thân thể ngươi, có thể giúp ngươi vượt qua thiên kiếp dễ dàng!  - Đây… đây là vật gì?  Lúc ấy Tần Hiểu rất khiếp sợ, cho tới bây giờ vẫn không thể phục hồi tinh thần.  - Cái này là phần thưởng mà vị kia ban thưởng cho chúng ta!  - Khen thưởng?