[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 652 : Bộ xương khô khổng lồ

Ngày đăng: 05:26 22/08/19

Dù sao đi chăng nữa, hiện giờ cần phải làm cho xong việc cái đã, sau đó rời khỏi Quy Khư, việc sau này, để sau này hãy nói!  Lúc này, âm thanh lạnh như băng của Mao Lợi Đồng lại cất lên ở phía sau: - Rời khỏi Quy Khư, ta chính là Tần Hiểu.  - Còn ta là Lý Trúc.  Lý Trúc nhanh chóng tiếp lời.  Lúc này, Sở Mặc đang đứng ngây ra trước một tòa di tích cổ.  Đây là một khu di tích vô cùng cũ nát, gần như đã bị tàn phá hoàn toàn, theo một chút manh mối còn sót lại thì trước kia nơi đây đã từng là một cung điện.  Sở Mặc cũng không biết mình đã đến được đây bằng cách nào.  Cùng trong cái ngày mà Chu Tuấn rời khỏi Quy Khư, sau khi đám người Hoa Tiểu Nha, Hạ Phong và Tiếu Vân Liên liên tục gặp được cơ duyên thì đều mất tích. Rồi Thương Khung Thần Giám đã im ắng hồi lâu cuối cùng cũng chỉ cho Sở Mặc một gợi ý.  Sở Mặc không mang theo những người khác, mà một thân một mình đi vào phía sâu trong Quy Khư.  Trước khi đi, Sở Mặc giúp đám người còn lại mở rộng phạm vi an toàn lên đến trên trăm trượng, hắn cũng chỉ làm được đến vậy là đã xem như giúp đỡ hết lòng hết dạ rồi.  Những đệ tử khác của Nhất Kiếm và Phi Tiên cũng đều tỏ vẻ hiểu và thông cảm, dù sao Sở Mặc cũng không nợ họ cái gì hỉ còn lại vài tên đệ tử của Tây Hải phái, tuy thấy Sở Mặc muốn bỏ đi thì cảm giác khó chịu, nhưng cũng không kiếm được cái cớ nào để tiếp tục đi theo hắn. Trên thực tế, cho dù bọn họ muốn theo cũng không theo nổi.  Bởi Sở Mặc chỉ mới rời khỏi chừng hơn mười dặm thì thân hình liền biến mất.  Sở Mặc không biết là, ngay sau khi hắn rời đi chẳng được bao lâu, khu vực lúc trước còn an toàn này bỗng tràn ngập sát khí.  Những người không giành được bất cứ cơ duyên nào còn lại, cho dùlà đệ tử của Tây Hải phái hay Nhất Kiếm hoặc Phi Tiên đều liên tục bỏ mạng, không một ai trốn thoát.  Cũng cho tới tận giờ phút cuối cùng đối mặt với cái chết, bọn họ mới hiểu được bản thân sở dĩ vẫn có thể sống sót một cách an toàn, chẳng qua là vì có sự tồn tại của Sở Mặc mà thôi. Hiện giờ Sở Mặc đã đi rồi, bọn họ đương nhiên không còn may mắn được như thế nữa.  Cũng cho tới tận lúc này, bọn họ mới cảm thấy hâm mộ người tên là Chu Tuấn kia.  Sở Mặc hoàn toàn không biết chút nào đối với cảnh ngộ mà ngườikhác đã gặp phải. Hiện giờ hắn bắt đầu có chút rầu rĩ không biết Thương Khung Thần Giám dẫn hắn tới nơi này là muốn làm gì.  Bởi vì sau khi hắn tới được đây, Thương Khung Thần Giám lại bắt đầu im lặng không một động tĩnh gì.  Sở Mặc miệng lầu bầu: - Thế là có ý gì?  Đang thì thào, Sở Mặc chợt cảm giác được bên trong đống đổ nát phía trước dường như có gì đó đang động đậy. Tiếp theo, có một thứ cực lớn bò lồm ngồm từ trong đống đổ nát đó ra.  Sở Mặc phản ứng cực nhanh, gần như là ngay khi bên kia vừa có động tĩnh, thân hình của Sở Mặc đã liên tục lùi về phía sau rồi.  Cho tới khi lui thẳng một mạch được chừng hơn mười dặm, đến bên dưới một vách núi thì mới dừng lại. Sau đó, bắt đầu theo dõi một cách chăm chú.  Đó là một bộ xương khô cao chừng mười trượng, theo độ cao của cái đầu mà tính thì không sao tin nổi đó lại là bộ khung xương của conngười, trên đời này làm gì có ai cao đến mười trượng? Nhưng dựa theo hình dáng mà nhìn, thì quả thật là con người không còn nghi ngờ gì nữa.  Bộ xương khô to tướng đó sau khi bò ra cũng không chủ động tấn công Sở Mặc, mà lại cư xử y hệt một con người bình thường, ngồi trên đống đổ nát kia, tay chống cằm như đang suy tư điều gì.  Khóe miệng của Sở Mặc không nén nổi bắt đầu run run, cảnh tượng này thật đúng là ma quái.  Một bộ xương khô bò ra từ đống phế tích, ngồi một chỗ trầm tư. Nhìn kiểu gì cũng khiến cho người ta có cảm giác quái gở và thấp thỏmtrong lòng.  Lại một lát sau, bộ xương khô cao lớn đó quay đầu về phía Sở Mặc. Hai hốc mắt trống rỗng như thể đang chăm chú nhìn Sở Mặc vậy.  Bộ xương khô đó rõ ràng là không có mắt. Nhưng Sở Mặc lại có một cảm giác mãnh liệt rằng nó đang chăm chú “nhìn” mình!  Tựa như không phải một bộ xương khô mà là một gã khổng lồ đang đánh giá hắn từ trên xuống dưới!  Trên mặt Sở Mặc lập tức lộ ra vài tia lo lắng, tuy hắn không biết bộxương khô to đùng ngã ngửa này rốt cuộc là có cảnh giới gì, lại còn không cảm nhận được bất cứ hơi thở nào dao động, nhưng rõ ràng, thứ có thể xuất hiện trong Quy Khư này không thể là đơn giản được.  Nếu không phải hắn trước giờ vẫn vô cùng tin tưởng Thương Khung Thần Giám, thì hiện giờ Sở Mặc thậm chí còn muốn cắm đầu cắm cổ mà chạy.  Lúc này, đột nhiên bộ xương vẫy vẫy tay với Sở Mặc.  Sở Mặc phút chốc liền ngây ngẩn. Hắn không thể tin nổi đứng chết trân nhìn bộ xương khô đó, nói: - Ngươi gọi ta?  Cách nhau chừng hơn mười dặm nhưng Sở Mặc vẫn có thể thấy đối phương gật gật đầu.  - … Sở Mặc xạm mặt lại, hắn có chút không thoải mái, không muốn đi qua bên đó.  Bởi vì thứ này thật là quái gở! Lại nói, Sở Mặc cũng coi như kẻ có kiến thức rộng rãi, đã từng gặp rất nhiều sinh linh thuộc các chủng tộc khác nhau trong Huyễn Thần Giới rồi, nhưng hắn còn chưa từng nghe thấy có tộc nào là tộc xương khô.  Sau khi người đã chết, không phải sẽ được vào luân hồi để chuyển thế sao? Hoặc là có thể sống chỉ ở trạng thái linh hồn. Từ bao giờ mà… ngay cả một bộ xương cũng có trí khôn như một sinh linh bình thường rồi?  Lúc này, bộ xương khô to lớn kia lại tiếp tục vẫy vẫy tay với Sở Mặc. Hơn nữa, còn đứng dậy, làm động tác dang rộng hai tay, dường như muốn chứng tỏ… bản thân không có ác ý.  Lúc này, Sở Mặc mới được nhìn rõ bộ xương khô khổng lồ này, xương xẩu trên người cũng không hoàn chỉnh. Vị trí xương ngực ngay trái tim của nó, đã bị vỡ nát, giống như bị cái gì đánh xuyên qua vậy. Đồng thời còn có xương đùi một bên chân bị ngắn hơn bên còn lại.  Thế nên khi nó đứng dậy, thân hình hơi bị nghiêng.  Bên cao bên thấp. Sở Mặc hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn quyết định đi qua xem xem thế nào.  Nếu nhỡ… bộ xương khô này tấn công hắn, … thì hắn cũng có thể trốn vào Huyễn Thần Giới để né đòn tấn công của y trong khoảng thời gian ngắn nhất.  Sở Mặc nghĩ thầm trong lòng, lại một lần nữa tiến về vị trí của bộ xương khô.  Càng tới gần, Sở Mặc mới càng nhìn rõ, trên người bộ xương khô này đâu phải chỉ bị tổn thương chút ít như vậy, mà quả thực chính là tanhoang!  Mỗi khúc xương trên người y đều chằng chịt vết chém của đao búa, rất nhiều đoạn còn gần như sắp bị đứt lìa.