[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 703 : Mưa máu

Ngày đăng: 05:27 22/08/19

Không bao lâu, trên cả toàn núi, u tịch không tiếng động! Tất cả võ giả con rối cảnh giới Tiên Thiên đều bị huyết vũ tiêu diệt. Huyết vũ giữa không trung bắt đầu trở nên thưa thớt, tí tách từng giọt, đến cuối cùng, giọt huyết vũ cuối cùng rơi trên mặt đất, cả thiên địa lại trở lại bình thường. Chỉ là Tần Hiểu lại vĩnh viễn biến mất. Hoàng Họa dùng sức ngậm miệng, trong mắt có màn nước dâng lên, lẩm bẩm: - Tần Hiểu, cảm ơn ngươi tất cả ngươi làm cho bọn ta. Ta sẽ nói với công tử! Một trận gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài của Hoàng Họa giống như tiếng lòng an ủi Tần Hiểu Dưới chân núi, bên cạnh Lý Trúc còn đang đứng mười mấy người. Ngoại trừ Lý Trúc, còn lại đều là khổ tu ngoại tiên nguyên bản. Bây giờ đã bị Lý Trúc khống chế thần hồn, tất cả bọn họ đều bị cảnh tượng này chấn kinh nói không ra lời. Hơn ngàn võ giả con rối cảnh giới Tiên Thiên cứ như vậy chết không còn một ai. Thủ đoạn của Tần Hiểu quả thật là nằm ngoài nhận thức của bọn họ! Sau lưng Lý Trúc còn đang đứng hơn năm trăm võ giả con rối cảnh giới Tiên Thiên. Những người này mới là tinh anh chân chính bên cạnh Lý Trúc. Những võ giả con rối Tiên Thiên này trên mặt đều không có biểu tình gì. Bọn họ đều là con rối có ý thức chiến đấu cường đại còn lại. Không có bao nhiêu thần trí, nhưng bản năng chiến đấu lại vô cùng hùng mạnh! Năm trăm người này, có thể dễ dàng tiêu diệt trên ngàn con rối cùng cảnh giới trước mặt. Bọn họ cũng là lá bài chưa lật của Lý Trúc. Lý Trúc sắc mặt vô cùng âm lạnh nhìn tòa ngọn núi trước mặt, sau đó một giọt huyết vũ cuối cùng rớt xuống, Lý Trúc bỗng nhiên âm lạnh cười một cái, lớn tiếng quát: - Hoa Tam Nương, Hạ Phong! Hoa Tiểu Nha! Hôm nay chính là ngày Nhất Kiếm các ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Nói xong, mục quang của y lại rơi về phía Thẩm Ngạo Sương: - Thẩm Ngạo Sương phải không? Hôm nay ta cũng sẽ tiễn ngươi đoàn tụ với lão tổ tông Phi Tiên các ngươi! Cuối cùng, mục quang của Lý Trúc rơi trên người Hoàng Hạ: - Còn về nàng… ta sẽ không dễ dàng để nàng chết! Không ngờ nàng lại có thể làm Tần Hiểu chết vì nàng. Bí mật trên người nàng, phải hơn ta tưởng tượng rất nhiều! Cho nên, hôm nay người duy nhất có thể sống sót chỉ có nàng! - Phì, Hoàng Họa chỉ nói một từ để đáp lại Lý Trúc. - Lý Trúc, ác ma nhà ngươi, sớm muộn sẽ có một ngày ngươi sẽ gặp báo ứng! Hoa Tam Nương biết lần này kiếp nạn khó tránh. Cho dù tiêu diệt hơn ngàn võ giả con rối, nhưng bên cạnh Lý Trúc còn có nhiều người như vậy, nhưng kiêu ngạo và mạnh mẽ trong xương cốt vẫn không hề giảm, mắng chửi Lý Trúc. Sắc mặt của Hạ Phong nặng nề. Y không sợ chết, nhưng lại không nỡ đứa con gái của mình, liếc nhìn Hoa Tiểu Nha bên cạnh. Hoa Tiểu Nha đang xách thiết kiếm bị vỡ, trên mặt lại lộ ra nụ cười rạng rỡ như hoa, nói: - Cha, mẹ, có thể làm con gái của cha mẹ là hạnh phúc lớn nhất đời này của con! Nước mắt của Hoa Tam Nương chảy xuống một đường. Đối mặt với kẻ địch bà có thể kiêu ngạo có thể mạnh mẽ. Nhưng đối mặt với con gái của mình, bà lại cảm thấy vô cùng bi thương. - Là mẹ không thể kiên trì, mẹ không bảo vệ được cho con! Hoa Tam Nương nước mắt như mưa. Vành mắt của Hoa Tiểu Nha cũng đỏ, kéo tay của Hoa Tam Nương, nói: - Mẹ, đừng nói như vậy, có kiếp sau, con vẫn làm con gái của mẹ. Nói xong kéo tay của Hạ Phong lên: - Cha, kiếp sau chúng ta một nhà ba ngươi vẫn sẽ sống chung. - Ừ! Hạ Phong nặng nề đáp một tiếng. Thẩm Ngạo Băng và Hoàng Họa bên cạnh vành mắt cũng đỏ. Lý Trúc ở dưới núi cười lạnh: - Kiếp sau? Nằm mơ đi! Ta phải làm các ngươi hồn bay phách tán! - Hồn bay phách tán? Trên mặt tinh trí của Hoàng Họa lộ ra vẻ dị thường, nói: - Cùng lắm là chết! Ta muốn dẫn động Thiên kiếp! Cái này đã là lá bài chưa lật cuối cùng của Hoàng Họa. Tuy nàng ở trong Quy Khứ cảm tỉnh huyết mạch, cũng có được truyền thừa, nhưng dù sao trong thời gian ngắn ngủi, cảnh giới cũng không đủ. Muốn liều mạng với hơn năm trăm người bên cạnh Lý Trúc, chỉ còn lại con đường cuối cùng này. - Thiên kiếp… không sai, Chúng ta đều có thể dẫn động Thiên kiếp! Ánh mắt của Hoa Tiểu Nha sáng lên, lẩm bẩm: - Cho dù chết… cũng phải oanh liệt mà chết. Trên mặt Hoa Tam Nương và Hạ Phong, Thẩm Ngạo Sương đều lộ ra vẻ quyết tuyệt, tề thanh nói: - Dẫn động Thiên kiếp! Những người này đều đã tu luyện đến cảnh giới có thể độ kiếp. Nhưng vì không có nắm chắc phần thắng, ai cũng không có đi đến bước này. Dù sau Nhân giới đã rất nhiều năm không có ai có thể độ kiếp thành công, bay lên cảnh giới cao hơn. Ngoài vị sư phụ thần bí của Sở Mặc ra, vì người ta vốn không thuộc thế giới này. Bây giờ nhiều người như vậy nếu cùng dẫn động Thiên kiếp, sẽ xảy ra hậu quả thế nào ai cũng không nói chắc. Nhưng có một điểm, uy lực của Thiên kiếp, nhất định phải cường đại, phải hơn bình thường. Độ kiếp, vốn chính là nghịch thiên, là chống lại thiên đạo! Nhiều người cùng làm, nhất định sẽ làm thiên đạo chấn nộ. Thiên kiếp giáng xuống sao có thể nhỏ? - Không ổn, bọn họ thật muốn dẫn động Thiên kiếp, đến lúc đó nhất định sẽ lan đến chúng ta. Sắc mặt Lý Hoành tái nhợt nhìn hành động của đám người trên núi, nhất thời sốt ruột Sắc mặt của Lý Trúc cũng rất khó coi, vung tay lên: - Trước khi bọn họ dẫn động Thiên kiếp, giết chết bọn họ. Hơn năm trăm con rối Tiên Thiên tinh nhuệ còn lại bên cạnh Lý Trúc giống như thủy triều xông lên trên núi. Trong mắt Hoàng Họa lóe ra sự kiên định, nói: - Ta lên trước. Nói xong, Hoàng Hạ bắt đầu dẫn động Thiên kiếp. Chính ngay lúc này, mục quang của Hoàng Hạ bỗng nhiên hơi ngưng lại, rơi về phía xa, trong con ngươi rất đẹp lộ ra mấy phần thần sắc không thể tin nổi, lớn tiếng nói: - Đợi một chút. Mấy người trên đỉnh núi, tất cả theo mục quang của Hoàng Họa nhìn về phía chân trời xa xa. Một ngọn lửa đang bốc cháy, giống như ngôi sao rơi, một cái bóng lại rơi trên ngọn lửa đó. - Hình như chúng ta không cần kích phát Thiên kiếp. Trên mặt Hoàng Họa lộ ra kinh hỉ vô tận. - Là bọn họ, thật đúng là bọn họ đều ở đó. Đại Công Kê tách ra khỏi ánh lửa, giống như đại hỏa cầu đang bốc cháy, tốc độ đã nhanh tới cực hạn nó có thể đạt được. Nhìn thấy đám người Hoàng Họa trên núi, cuối cùng Đại Công Kê phát ra tiếng kêu phấn khởi. Cuối cùng Sở Mặc cũng thở phào một cái, bất luận thế nào, cuối cùng vẫn là đuổi kịp.